(***) chủy hoàn: môn thể thao cổ đại cực giống khúc côn cầu.
Lại nói, cho dù hắn thích gì đó, cũng không tới phiên nàng đi thu xếp.
Người ở Ngự tiền đều được phân công rõ ràng, đem Hoàng thượng trở
thành Ngọc Hoàng đại đế hầu hạ là đủ, nàng cũng không có cơ hội để làm
ra cái gì.
Nghĩ đến đây khó tránh có chút nản lòng. Mấy vị chủ tử đoản mệnh
mà trước kia nàng hầu hạ đều là tần phi cấp thấp, quy củ không có nghiêm
minh thế này, làm cho người ta rất có không gian để phát huy. Nhưng mà
bây giờ gặp được tôn đại phật là Hoàng thượng thì Điền Thất có chút thi
triển không ra tay chân.
Nằm dí trong phòng nghĩ mãi không thông, Điền Thất dứt khoát ra
ngoài dạo dạo, rồi đi đến tiệm Bảo Hòa.
Tiệm Bảo Hòa là một cái chỗ rất thần kỳ. Đây là cái tiệm do các thái
giám trực tiếp buôn bán, thuở ban đầu chủ yếu chỉ là mua đi bán lại một ít
đồ mà trong cung đào thải không dùng.
Phải biết rằng, Ngự khố tuy rằng lớn, nhưng cũng không thể vô hạn
cất chứa đồ vật. Thứ gì mà các chủ tử chướng mắt không thích, hoặc là
không phải vật quý báu, quá cũ không còn dùng được, đều có thể quăng
vào trong tiệm Bảo Hòa cho các thái giám bán đi. Đám thái giám bán được
tiền, sẽ nộp một phần lên cho chủ tử, còn thừa lại thì tự mình giữ lấy.
Đương nhiên, những thứ không hợp quy chế, hoặc người bình thường
không thể dùng thì không được bán, ví dụ như long bào, đó là vật trăm triệu
không thể bán.
Vì phòng ngừa có người cầm tang vật tới đổi tiền, phàm là đồ vật từ
trong nội cung đưa ra ngoài, đều phải được chủ tử các cung cho phép, lúc
này tiệm Bảo Hòa mới nhận lấy. Tuy rằng mấy thứ này bị người trong cung
ghét bỏ, nhưng ở bên ngoài thì được tiêu thụ rất tốt.