vừa thấy liền thích, bắt đầu cùng với Điền Thất chơi chung, càng chơi đùa
càng vui vẻ, chơi chơi đùa đùa cuối cùng đem Kỷ Hành quên một bên.
Kỷ Hành: "..."
Thân là hoàng đế, hắn đã rất lâu rồi không có thể nghiệm qua thứ cảm
giác có tên gọi là bị coi thường này.
Kỷ Hành ho một tiếng, muốn làm cho hai người chú ý. Nhưng mà bọn
họ lại chơi quên trời quên đất...
Điền Thất cho rằng bản thân bị kêu tới chính là vì dỗ Như Ý, còn
hoàng thượng tự nhiên là có người khác hầu hạ, cho nên nàng căn bản
không có đem lực chú ý để ở trên người Kỷ Hành. Lúc này bị ánh mắt bất
mãn của hoàng thượng quét đến, nàng hồn nhiên không có phát giác.
Ky Hành đành phải đứng lên, đi đến bên cạnh bọn họ, nghĩ nhìn xem
bọn họ tới cùng đang chơi cái thứ gì.
Trên bàn xếp ba cái tượng đất, một cái là Điền Thất, một cái là Như Ý,
còn có một cái là con rùa đen, tất cả đều là dựa theo tỉ lệ nặn ra, Điền Thất
so với Như Ý lớn, rùa đen so với hai người bọn hắn đều lớn. Lúc này Như
Ý đang chỉ vào tượng đất mà kể chuyện xưa cho Điền Thất nghe, suy nghĩ
của trẻ con chẳng hề hoàn chỉnh, mà nói rất là lộn xộn.
Vậy mà Điền Thất lại nghe được vô cùng chuyên chú.
"Ngươi nghe hiểu được sao?" Kỷ Hành có chút kỳ quái.
"Đương nhiên nghe không hiểu." Điền Thất đáp, nói xong mới phát
hiện là đang nói chuyện với hoàng thượng, ngữ khí còn có vẻ không quá
cung kính.