BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 229

sức nháy mắt một cái, mồ hôi liền trượt đến hàng long mi vểnh cao cao,
phân tán thành từng hạt bọt nước thật nhỏ, giống như là giọt sương lóng
lánh nồng đậm treo trên cành tùng. Tùy mí mắt chớp chớp, giọt sương ánh
vào đôi mắt ngập nước, vừa bị ánh mặt trời chiếu vào, chợt giống như từng
giọt nước mắt, rất là có chút ý từ hoa lê đẫm mưa sương gió thanh sầu (**).

(**) Nguyên văn:

Lê hoa đái vũ: Đây là thành ngữ ra từ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư

Dị. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi giống như là hoa lê
dính hạt mưa vậy. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người
con gái.

Phong lộ thanh sầu: Ra từ "Hồng Lâu Mộng", câu này lấy cảnh vật

miêu tả nội tâm của con người, buồn rầu sầu muộn như cơn gió giọt sương
(nước mắt).

Trong phút chốc Kỷ Hành có chút hốt hoảng, thiếu chút nữa đã giơ tay

lên vì Điền Thất mà lau lệ. Hắn không tự tại rụt tay lại, nói: "Ngươi đây là
làm sao, trẫm có đáng sợ như vậy sao, sợ đến mức ngay cả lau mồ hôi mà
ngươi cũng không dám?"

Điền Thất cuống quít lấy khăn tay ra lau mặt, cúi đầu không dám nhìn

Kỷ Hành.

Kỷ Hành thấy được khăn tay của hắn, liền nghĩ đến một chuyện khác,

"Khăn tay của trẫm đâu?"

"A???" Điền Thất giả ngu.

Mắt Kỷ Hành không chớp nhìn chằm chằm nàng, "Đừng cho rằng

trẫm không biết ngươi có chủ ý gì, mấy ngày trước đây ngươi mượn khăn
tay của trẫm, phải chăng ngươi quyết định không trả lại? Vật ngự dụng (vật
vua sử dụng), ngươi cũng dám có can đảm tư tàng sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.