BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 428

Kỷ Hành không nói chuyện. Hắn có thể nói cái gì? Cái gì hắn cũng

đều không thể nói, cái gì cũng đều không nên nói. Hắn thật sợ mình vừa
mở miệng sẽ nói ra lời nói linh tinh gì đó làm hắn hối hận không kịp.

Điều hiện tại hắn nên làm nhất chính là xoay người rời đi, rời khỏi cái

nơi chẳng hiểu ra sao này, xa cách con người quái lạ này.

Nhưng mà hắn không có làm như vậy, ngược lại đến gần một bước,

bình tĩnh nhìn Điền Thất.

Điền Thất thấy Hoàng thượng không phản ứng nàng, chỉ nghĩ Hoàng

thượng đây là phiền chán nàng, vì thế đứng lên nói, "Nô tài cáo lui." Nói
xong xoay người muốn đi khỏi.

Kỷ Hành lại không tự chủ được vươn tay bắt được cần cổ của nàng,

kéo nàng trở về, hướng phía trên xách lên.

Điền Thất chỉ thấy chân của mình gần như là cách đất, hiện tại nàng

giống như là con gà con bị người ta xách lên vậy.

Xong, lại chọc Hoàng thượng không vui. Ngay từ đầu Điền Thất cho

rằng Hoàng thượng đối với nàng như vậy là vì Tôn Tòng Thụy cáo trạng,
nhưng lại nghĩ, điều đầu tiên lão già kia làm là cẩn thận xem bệnh cho con
hắn mới đúng, không thể nào nhanh như vậy liền đâm đến chỗ của Hoàng
thượng. Thế là Điền Thất trấn định mấy phần, cười nịnh nói, "Hoàng
thượng, mấy ngày không gặp, ngài càng trở nên anh tuấn hào phóng nha!
Mấy ngày nay nô tài vẫn nhớ ngài, chỉ là không dám tới nhìn ngài."

Kỷ Hành biết Điền Thất nói loại lời này dễ dàng giống như là uống

nước, nhưng mà hắn lại cứ nghe mà hưởng thụ lắm lắm. Hắn xách Điền
Thất lên quơ quơ, rốt cuộc mở miệng, "Nhớ trẫm mà thấy được trẫm liền đi
sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.