gương mặt của lệnh lang cũng thật lớn quá!"
Kỷ Chinh cũng cười, "Bản vương nhưng mà không có làm loại chuyện
này, mời Tôn đại nhân nói cẩn thận."
Tôn Tòng Thụy còn muốn tranh luận, Kỷ Hành lại đánh gãy bọn hắn,
"Được rồi, đã chuyện này phát sinh ở tửu lâu, vậy cẩn thận tra hỏi người
hầu bàn liền có kết quả. Tôn ái khanh trở về cũng hỏi lại lệnh lang một chút
đi," dừng một chút, còn nói thêm, "Nếu như con của trẫm mà vô lễ giống
như những gì Điền Thất nói, vậy thì không cần người khác giúp đỡ, trẫm tự
mình đánh gãy cái chân chó của hắn."
Tông Tòng Thụy biết Hoàng thượng tuy ở trên miệng nói được công
bằng, kỳ thật là đang cố tình ngăn bên này để đánh bên khác, thiên vị đệ đệ
của mình. Lão ăn một đầu mệt, xám xì xám xịt rời đi. Vốn tưởng rằng một
tên tiểu thái giám rất dễ thu thập, nào nghĩ đến có Ninh vương chống lưng,
còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Cả một đời lão cùng người lục đục
với nhau, lại bị một tên tiểu quỷ tính toán, thực là lật thuyền trong mương.
Kỳ thật nguyên nhân căn bản nhất làm cho Tôn Tòng Thụy lật thuyền
chính là bị chính con của lão lừa gạt. Nếu như lão biết là con trai của lão
chủ động xông vào phòng bao của người khác, thì sợ là đánh chết lão cũng
không tới trước mặt Kỷ Hành ném hết mặt mũi.
Tóm lại Kỷ Hành tạm thời kết thúc chuyện này, khiến người có liên
quan đều lui xuống trước đi.
Điền Thất cũng muốn đứng lên đi, lại bị Kỷ Hành ngăn cấm, "Trẫm để
cho ngươi lên sao?"
Điền Thất đành phải quỳ trở về.
Kỷ Hành thấy cái ống hít thuốc phiện kia lắc lư trước mắt thì tức giận
nói, "Đem cái vải rách kia của ngươi lấy xuống dưới, trẫm thứ ngươi vô