Nàng liên tục trực hai ngày mà trong lo sợ bất an, may mà hai ngày
này Hoàng thượng không có lại phát bệnh, Điền Thất hơi yên tâm một chút,
sau đó tiếp tục tự thôi miên bản thân thêm lần nữa: Hoàng thượng đã khỏe,
những chuyện tùm lum tà la phát sinh trước đây đều chỉ là ngoài ý muốn, là
ảo giác, là nằm mơ.
Con người luôn thích tồn may mắn trong lòng, hơn nữa còn liều mạng
tự khuyên nhủ chính mình về tính chân thực cũng như tính tin cậy của sự
may mắn đó.
Trừ chuyện không lại phát bệnh ra, Hoàng thượng còn làm một
chuyện tốt vô cùng: Cho phép Điền Thất tiếp tục nhúng tay vào việc làm ăn
ở tiệm Bảo Hòa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước tiên đem công
việc ở cung Càn Thanh làm tốt.
Thế là Điền Thất mà có thời gian thì liền hướng tiệm Bảo Hòa ở phố
đèn lồng đi đi. Trước mắt mà nói, chúng thái giám buôn đi bán lại đồ cổ
còn được, chứ muốn giám định tranh chữ thì có chút không chuyên, mà
việc này lại chính là sở trường của Điền Thất. Bởi vậy có chút đồ người
khác nhận không ra, thì muốn lưu lại đó chờ nàng tới giúp đỡ. Con người
phàm là ai có chút bản lãnh vượt trội, tất nhiên sẽ khiến người ta xem
trọng, lại cộng thêm Điền Thất công công lại trở về Ngự tiền, một lần nữa
đạt được Hoàng thượng nể trọng, thế là Điền Thất dần dần càng có uy vọng
ở tiệm Bảo Hòa, mỗi lần tới đây đều có vài tên tiểu thái giám vây quanh
nịnh bợ nàng.
Mỗi khi đến thời điểm này, người đàn ông chân chính duy nhất trong
tiệm Bảo Hòa là Phương Tuấn liền khoanh tay đứng ở bên ngoài nhìn bọn
họ, yên lặng không nói một lời. Điền Thất cảm thấy tên Phương Tuấn này
rất có thú vị, hắn thật là biết võ công - nàng chính mắt thấy qua. Có một lần
hai tên thái giám bởi vì cướp một thứ mà đánh đập tàn nhẫn, thiếu chút nữa
dẫn tới hỗn chiến, kết quả Phương Tuấn không chút phí sức chen vào đám
người, một tay một người đem bọn họ xách ra. Hai tiểu thái giám kia không