Trịnh Thiếu Phong cũng vươn cần cổ nhìn, nói, "Đừng nói là ngươi
trúng ý hắn nha? Khẩu vị của ngươi thật tốt ghê!" Nói xong, quay đầu cố ý
nhìn thoáng qua Điền Thất, phát hiện Điền Thất đang cùng Đường Thiên
Viễn thảo luận thực đơn rất nhiệt liệt. Thì ra mới nãy người hầu bàn kia báo
tên món ăn hai lần, Điền Thất liền nhớ hết trong đầu, lúc này chọn bên
trong một món nghe giống như là món cay Tứ Xuyên, hỏi Đường Thiên
Viễn món kia dùng cái gì làm, hương vị ra sao. Đường Thiên Viễn giải
thích từng cái cho nàng, sau đó lại nghe nàng nói về món ăn vùng Giang
Chiết cho hắn. Hai người nói được cao hứng, ngay cả Trịnh Thiếu Phong
ngồi nghe thôi cũng chảy nước miếng, liền cùng gia nhập thảo luận.
Kỷ Chinh hãy còn ngưng mi trầm tư.
Điền Thất nói nói, quay đầu thấy Kỷ Chinh đang phát ngốc, liền hỏi,
"A Chinh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Trịnh Thiếu Phong nghe đến Điền Thất xưng hô thân thiết như thế với
Kỷ Chinh, hắn cố ý ồn ào hắng giọng một cái. Chẳng qua không ai thèm
chú ý hắn.
Kỷ Chinh giải thích nói, "Ta thấy thực đơn dài như vậy, tên hầu bàn
mới nãy tuy rằng mồm miệng lanh lợi, nhưng đứng nói hết tất cả tên món
ăn cũng phí chút thời gian, huống hồ người ta nghe một lần thì cũng không
nhớ được. Không bằng viết lên trên giấy, như vậy không phải tốt cho cả hai
sao?"
Đường Thiên Viễn nói, "Đây cũng là biện pháp tốt, bất quá nếu dùng
giấy thường xuyên, e là sẽ bị mài mòn."
Trịnh Thiếu Phong đề nghị, "Viết lên trên vải thì sao?"
Điền Thất lắc đầu, "Cũng không tốt, cầm lên hoặc là mở ra xem đều
không thuận tiện."