nhìn xem nàng.
Điền Thất chạy thật là nhanh, Kỷ Hành tìm thật lâu một hồi mới tìm
được nàng. Lúc này bên ngoài là cảnh chiều hôm nặng trĩu, thái dương đã
bị đường chân trời cắn nuốt, ánh nắng chiều cũng tán đi nhan sắc, giống
như là son tàn phấn nhạt để qua đêm trên mặt mỹ nhân. Tất cả Tử Cấm
thành đắm chìm trong cảnh chiều hôm mênh mông này, như một đầu cự thú
nặng nề buồn ngủ.
Kỷ Hành thấy được bóng lưng của Điền Thất, định bước nhanh tiến
lên, nhưng mà hắn rất nhanh phát hiện, theo đuôi Điền Thất không chỉ một
mình hắn.
Điền Thất vẫn chưa phát giác người phía sau, nàng vừa đi vừa ở trong
lòng oán thầm Kỷ Hành. Chơi đùa bỡn cợt thái giám là vấn đề tác phong
sinh hoạt, ăn trộm thì chính là vấn đề nhân phẩm. Hoàng đế này thực là từ
trong ra ngoài đều phá hư, nếu như nàng là ngôn quan, nhất định phải viết
cái tấu chương vạn lời, đem Hoàng đế mắng đến mức thân thể không chỗ
nào lành lặn.
Đang ở trong đầu tưởng tượng ra hình dạng bực tức lúc bị mắng của
Hoàng thượng, thì bất thình lình Điền Thất bị người ta đụng một cái, nàng
cho là đi chắn đường ai, liền tránh sang một bên, lại không nghĩ đến có một
người đi tới cùng nàng sóng vai mà đi, cười nói với Điền Thất, "Ô, Điền
công công, là ngươi sao? Thực ngại ngùng, trời tối quá, ta không thấy rõ
con đường, không có đụng vào ngươi đi?"
Điền Thất nhìn, người này là Trúc Thúy ở cung Yêu Nguyệt. Hình
dáng của Trúc Thúy này một chút cũng không gầy yếu giống tên của nàng,
mà là trước đột sau cong, giống như là một củ cải bị dị dạng, bộ ngực bởi vì
quá lớn, nên lúc đi đường cứ cà tưng cà tưng, Điền Thất nhìn đều thay nàng
mệt mỏi cực kỳ.