Cái buổi tối này, chú định rất nhiều người phải nhận lấy nỗi đau xác
thịt. Trong đó bao gồm trứng của Hoàng thượng, mông đít của Trúc Thúy,
cùng với mặt của Khang phi nương nương.
Bốp!
Khang phị bị đánh mộng, đầu không tự giác tùy theo lực đạo bàn tay
của đối phương mà quay qua một bên, nàng bụm mặt, phục hồi tinh thần
lại, quay đầu vừa kinh vừa sợ nhìn Thái hậu, người dì mà bình thường luôn
thương nàng như con gái ruột.
Thái hậu bị tức được môi run cầm cập, bà run run ngón tay chỉ thẳng
vào mũi của Khang phi, "Ngươi làm ta tức chết, tức chết ta!" Bà quá mức
tức giận, nhất thời không ngừng lặp lại câu nói này.
Khang phi ôm mặt quỳ ở bên chân Thái hậu, "Dì, hài nhi biết sai!"
Thái hậu nương theo cung nữ bên người dìu, run run rẩy rẩy ngồi
xuống, thở dài thở thật dài, "Trước kia ta thấy ngươi cũng là người cơ trí,
tuy làm qua một vài chuyện ngốc, cũng chỉ xem là trẻ tuổi không có trải
qua, bây giờ xem ra, thật sự là ta xem người không đúng. Ngươi phàm là có
một phần mười sự thông minh của mẫu thân ngươi, thì hai mẹ con chúng ta
cũng không đến nỗi là cái tình cảnh hiện tại."
Khang phi nghe bà nói được đoạn tuyệt như thế, thì nhất thời xấu hổ
đầy mặt, quỳ gối đến bên cạnh Thái hậu, ôm chân bà nói, "Dì, con biết con
ngu ngốc, làm xấu mặt dì và mẫu thân, xin lỗi thương yêu quan tâm thường
ngày của dì. Xin dì xem tại mặt mũi của mẫu thân con, chỉ điẻm một hai, từ
nay về sao ngài để con làm cái gì con liền làm cái đó, tuyệt không dám có
nửa điểm làm trái."
Thái hậu không có trả lời, chỉ ngơ ngác than thở.