Kỷ Chinh thống khổ nhắm mắt lại, "A Thất, ngươi phải biết, ta có thể
vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà mẫu phi của ta..."
"Ta biết ta biết," Điền Thất vội vàng cắt ngang hắn, "Chính ta trở về
thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, không cần
biết hắn phạt ta ra sao cũng được, tóm lại không thể liên lụy ngươi."
"Thực xin lỗi, A Thất, thực xin lỗi," Kỷ Chinh nói, đột nhiên đem
Điền Thất ôm vào trong lòng, từng câu từng câu đều nói "Thực xin lỗi."
Điền Thất giật mình một chút, rồi lại không tiện đẩy hắn ra, chỉ nhẹ
nhàng vỗ vỗ lưng hắn, thấp giọng an ủi hắn.
Tối đó, Điền Thất quả nhiên bị Kỷ Chinh mang vào Hoàng cung. Toàn
bộ hành trình Kỷ Chinh đều trầm khuôn mặt, đi đến bên ngoài cung Càn
Thanh, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn vào mắt Điền Thất, nói, "Nhớ kỹ những
lời ta dặn dò ngươi."
Điền Thất nặng nề gật đầu, Kỷ Chinh dặn dò chính là kêu nàng ngàn
vạn đừng để Hoàng thượng phát hiện ra thân nữ nhi, nếu không nàng nhất
định sẽ sống không bằng chết. Kỳ thật không cần Kỷ Chinh dặn dò, chính
Điền Thất cũng biết điều đó. Giờ phút này nàng nhìn Kỷ Chinh, tổng cảm
thấy trong đôi mắt trong suốt của hắn tràn đầy bi thương không cách nào
nói rõ, nàng nói, "Dù thế nào cũng cảm ơn ngươi, còn có... Thực xin lỗi."
Kỷ Chinh cười khổ nói, "Lúc này không cần nói mấy thứ này, bảo
trọng. Hi vọng một ngày kia, ta có thể giúp ngươi quang minh chính đại đi
ra Hoàng cung."
"Ừ." Điền Thất nói, quay đầu nhìn về hướng cung Càn Thanh. Tối nay
trăng đạm sao thưa, cung điện rộng lớn hòa vào bóng đêm, hai hàng đèn
cung đinh trước điện hắt ra ánh sáng màu quả quýt, đem mái hiên điêu khắc
cùng từng cột trụ đỏ chiếu được rành mạch rõ ràng, từ xa xa nhìn, ánh sáng