BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 605

mờ mịt kia ngược lại giống như là một viên dạ minh châu khổng lồ trầm
dưới biển sâu.

Trong dạ minh châu có một người đang đứng, tóc đen áo vàng, cao

ngất như tùng, bởi vì cách được quá xa, biểu tình trên mặt nhìn không rõ
ràng.

Kỷ Chinh không muốn thấy Kỷ Hành, lúc này cũng bất chấp lễ tiết

hay không lễ tiết, đi đến nơi này liền cáo từ, xoay người rời đi.

Điền Thất đành phải một mình kiên trì đi đến phía Kỷ Hành, đi được

gần đến, nàng quỳ ở dưới bậc thềm, nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng, tội nô
biết sai."

Kỷ Hành chấp tay sau lưng, không tự giác nắm tay một chút, vết

thương ở lòng bàn tay bị đụng tới, mơ hồ làm đau. Ngàn lời vạn chữ nhất
trời lại kẹt ở trong cổ họng, chính hắn cũng biết nơi này không phải chỗ nói
chuyện, vì thế trầm giọng nói, "Theo trẫm đi lại."

Điền Thất đứng lên, ngoan ngoãn đi theo.

Hai người vừa đi vào chính điện, người bên ngoài liền rất biết điều

giúp bọn hắn đem cửa đóng lại. Trong cung điện to như vậy chỉ có hai
người bọn hắn. Kỷ Hành đứng ở thềm đỏ trước ngai vàng, lưng đưa về tấm
bảng "Chính đại quang minh", hắn không có biểu tình nhìn Điền Thất,
"Giải thích."

Điền Thất cảm thấy không khí trong điện quá mức nghiêm túc, thanh

âm của Hoàng thượng lại quá mức lạnh cứng, nhất thời nàng có chút sợ,
nhưng vẫn là nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước, "Ngày đó nô tài ở
bên ngoài vốn là muốn về cung, chưa từng nghĩ đến lại gặp được một tên
lưu manh giang hồ có thuật thôi miên, bị hắn thôi miên cho ngủ để cướp
đoạt tiền tài, vừa lúc gặp được Ninh vương gia cứu giúp, bởi vậy liền ở
vương phủ dừng lại một đêm." Sở dĩ Điền Thất nói như vậy, là vì băn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.