(Thiết
sa
chưởng:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Thi%E1%BA%BFt_sa_ch%C6%B0%E1%B
B%9Fng)
Cái ôm của hắn rộng lớn mà ấm áp, Điền Thất tựa vào lồng ngực của
hắn, bên tai vang lên tiếng tim đập cường kiện mà hơi có chút rối loạn kia,
tâm tình khẩn trương và căng thẳng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, liền
giống như là lục bình mọc rễ, cây cỏ bồng mọc chân. Con người một khi có
dựa vào, đột nhiên sẽ bỏ mặc sự yếu ớt của bản thân, những ủy khuất mà
ngày xưa nhận được dường như sẽ phóng đại gấp bội lần, Điền Thất tuy đã
dần dần bình tĩnh, nhưng nhớ đến khuất nhục khi xưa, thì lại thút tha thút
thít khóc lên, đem mặt chôn vào lồng ngực của Kỷ Hành, toàn bộ nước mắt
đều chà lên áo của hắn.
Kỷ Hành đành phải một bên vỗ vỗ lưng Điền Thất, một bên ôn nhu dỗ
dành nói, "Ngoan ngoan, không khóc, chúng ta không đùa nữa, ha?" Tuy
trong miệng nói như vậy, trong lòng lại khó tránh mang theo chút đáng tiếc.
Điền Thất cũng có chút ngại ngùng, "Thực, thực xin lỗi..."
"Không sao, chỉ cần ngươi đừng khóc nữa là được." Kỷ Hành nói,
không khỏi cười khổ, hắn cũng không phải chưa thấy qua người ta khóc, có
rất nhiều người khóc so với Điền Thất thê thảm hơn nhiều, nhưng mà hắn
lại cứ không thể chịu được tiểu biến thái rớt nước mắt, thực là oan gia.
(Oan gia: tiếng gọi người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại
rất yêu thương, thường thấy trong hý kịch, dân ca. Nghĩa khác: kẻ thù.)
Điền Thất chậm rãi ngừng tiếng khóc, nghĩ đến vừa rồi chính mình đại
náo một trận, nàng có chút hổ thẹn, lại vô cùng bất đắc dĩ. Kỳ thật, chuyện
đã qua lâu như vậy rồi, trên cơ bản nàng đã có thể thản nhiên đối mặt,
nhưng một chuyện mà nàng vẫn luôn tận lực quên đi, hôm nay lại đột nhiên