Kỷ Hành ấm giọng hỏi, "Dọa đến?"
Lời này rốt cuộc đem nước mắt của Điền Thất chọc ra. Nàng xoay mặt
đi lau nước mắt, Kỷ Hành vươn tay ra sờ sờ đầu nàng.
"Thực xin lỗi." Điền Thất nói.
Tâm tình Kỷ Hành rất mâu thuẫn. Một bên hắn không bỏ được nhìn
Điền Thất khóc, một bên lại thấy được Điền Thất vì hắn mà khóc, thì hắn
vô cùng hưởng thụ. Hắn từng chút từng chút vuốt lên từng sợi tóc mềm của
Điền Thất, nói, "Trẫm không muốn nghe lời nói như thế."
Điền Thất liền nói, "Cảm ơn."
"Cũng không muốn nghe cái này."
"Còn đau sao?"
Kỷ Hành tử tế cảm nhận vết thương trên người, trả lời nàng, "Không
đau, nhưng mà rất ngứa."
"Ta vẫn là đi kêu thái y thôi." Điền Thất nói, lại muốn đứng dậy.
"Không cần," Kỷ Hành đè lại Điền Thất, hắn cười, "Ngươi tới hôn một
cái liền không ngứa."
Đều thương thành như vậy còn không chịu đàng hoàng, Điền Thất kỳ
thật rất bội phục tinh thần ương ngạnh giở trò lưu manh này của Hoàng
thượng. Nàng đỏ mặt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà thấy được sắc mặt vì
suy yếu mà có chút tái nhợt của Hoàng thượng thì nàng lại mềm lòng, liền
khẽ gật đầu.
Thế là Kỷ Hành nhanh nhẹn cởi quần áo.