Trong miếu im ắng, vết máu trên mặt đất đã sớm đọng lại, mùi máu
tanh cũng đã bị gió Bắc cả đêm thổi tan. Trong miếu tán loạn thi thể của
mấy tên công sai, lại không có cha mẹ và em trai của nàng.
Nàng lục tìm khắp trong ngoài ngôi miếu, thật sự một cái bóng dáng
cũng nhìn không thấy.
Nàng thật hi vọng, bọn họ chỉ là bị thương, sau đó đã thoát đi nơi này.
Cái nguyện vọng này quá mức tốt đẹp, nàng đều nhanh tin tưởng.
Nhưng sự thật là, vết máu nơi cha mẹ và em trai của nàng ngã xuống
đêm qua, đã bị thanh lý.
Nếu như bọn họ bị thương chạy trốn, thì không thể phân tâm đi thanh
lý vết máu. Như vậy nguyên nhân chỉ có thể là, có người ôm mục đích
không thể cho người khác biết mà thanh lý vết máu.
Vì sao?
Thanh lý vết máu, liền có thể lau đi vết tích bị thương của bọn họ, ít
nhất kể từ bây giờ nhìn theo hiện trường mà nói, bọn họ càng giống như là
giết công sai sau đó chạy trốn...
Thì ra đối phương không chỉ muốn sát hại người nhà của nàng, mà còn
muốn cho bọn họ đeo trên lưng tội danh như vậy, vĩnh viễn không thể rửa
sạch.
Tâm kế ác độc này khiến A Chiêu rét run cả người. Nàng đang không
biết phải làm sao mới tốt, lại đột nhiên nghe được một trận tiếng người ở
bên ngoài, nàng vội vàng leo đến sau lưng tượng Phật trốn đi, vảnh tai lên
nghe động tĩnh trong miếu.
Người tới là bộ khoái của quan phủ. Sáng nay bọn họ nghe người báo,
nói là phát hiện rất nhiều thi thể ở một chỗ, mấy người bộ khoái lập tức lại