Điền thợ săn liền nhờ người đi kinh thành báo danh, báo danh xong,
hắn liền tìm người giúp con trai tịnh thân. Thái giám tịnh thân chẳng hề là
do quan phương tới làm. Bởi vì dân gian có chút thợ cầm đao cướp đầu
ngọn gió, nên về sau quan phương liền dứt khoát để cho những người dự bị
thành thái giám tự mình đi tìm người tịnh thân, bọn họ chỉ quản việc kiểm
tra, sau khi hợp cách thì chính là một người thái giám.
Rừng sâu núi thẳm, tìm một người thông thạo tay nghề không dễ, Điền
thợ săn đau khổ đắng cay tìm được người thợ cầm đao lại là người học
nghề, hai đao đi xuống, đem đứa nhỏ đau đến nỗi mặt không còn chút máu,
sau đó liền bị nâng ra, trở về nhà vẫn sốt cao không bớt, hôn mê bất tỉnh,
mời một người thầy thuốc tới nhìn chỉ nói là không được rồi, chịu đựng
không được mấy ngày. Người làm nương canh giữ bên con trai khóc ngất
xỉu nhiều lần.
Lúc mà Điền thợ săn thấy được tiểu cô nương ven đường thì cũng
chính là lúc hắn trở về nhà sau khi đưa người thầy thuốc kia đi về. Hắn cảm
thấy chuyện đến nước này, có lẽ là vì cuộc đời này của hắn sát sinh quá
nhiều, tạo đại nghiệt, báo ứng đến trên người con trai hắn. Thấy được tiểu
cô nương không nhà để về kia thì Điền thợ săn liền động lòng trắc ẩn, đem
cô bé mang về. Đứa nhỏ này nếu không nhanh tìm nơi sưởi ấm thì nhất
định đêm nay sẽ chết cóng ở hoang vu dã ngoại. Hắn hỏi tên của tiểu cô
nương kia, tiểu cô nương chỉ thấp giọng đáp một tiếng, "Ta gọi là A
Chiêu." Lại hỏi, liền không nói chuyện, khi nhìn hắn thì trong ánh mắt còn
ẩn hàm đề phòng.
Tiểu cô nương lẻ loi một mình cùng người đàn ông xa lạ cùng đi, có
chút phòng bị cũng là có thể lý giải. Điền thợ săn không có để ý, mà mang
A Chiêu này trở về nhà.
Ngày hôm sau, A Chiêu nói cảm ơn với Điền thợ săn rồi chào từ biệt
rời đi, dựa theo con đường trong ký ức trở lại tòa miếu đổ kia. Nàng không
thể để cho thân nhân của chính mình chết không có chỗ chôn.