BỆ HẠ XIN TỰ TRỌNG - Trang 862

Điền Thất đi, quả nhiên đem câu nói kia nói với Tôn Tòng Thụy,

chẳng qua "Lão" biến thành "Ngươi". Tôn Tòng Thụy tức đến mức đương
trường liền biến sắc, tiệc tan chẳng ai vui.

Lại sau đó, chính là án xử Tôn Phiền cùng bọn sát thủ.

Đám sát thủ này gần như ai cũng cõng trên lưng án mạng, cho nên

không có gì thắc mắc, trừ phán tên cung khai sớm nhất đi lưu đày, còn lại
đều chém đầu.

Tình huống của Tôn Phiền chính là mua sát thủ giết người nhưng

không thành công, Tôn Tòng Thụy đánh giá tội danh này nhẹ nhất có thể
phán thành trượng trách (đánh bằng gậy), đánh một trận, sống qua là tốt rồi.
Chỉ đáng tiếc Tôn Phiền đây là được Hoàng thượng quan tâm đặc biệt,
muốn phán cái tội danh gì thì không phải là chuyện Tông Tòng Thụy có thể
định đoạt. Tôn Tòng Thụy sau đó cũng sầm mặt đi tìm Hoàng thượng cầu
xin, đương nhiên, không ăn thua. Hoàng thượng còn chế giễu lão một trận,
nói lão làm việc thiên vị, thật xấu hổ với thanh danh của lão, đem Tôn
Tòng Thụy nói một trận mắc cỡ cực kỳ.

Lại sau đó, Tôn Tòng Thụy mang lấy cái danh thanh liêm, nên cũng

thật sự không có cách nào nhúng tay vào chuyện này.

Lão liền như thế trơ mắt nhìn con trai bị phán lưu đầy tới Quỳnh

Châu, hơn nữa còn là loại ác nhất trong hình thức lưu đày: Vĩnh viễn. Cũng
là nói, không chỉ một mình Tôn Phiền bị lưu đầy, mà ngay cả con cháu của
Tôn Phiền cũng đều không thể quay về, như thế tương đương định cư vĩnh
cửu ở chân trời góc biển, đời này qua đời khác hưởng thụ cuộc sống
nguyên sinh thái. Đối với Tôn Phiền mà nói, sống thành như thế còn không
bằng chết, cũng có lẽ so với chết càng chật vật.

Kỷ Hành cảm thấy không đã ghiền, còn thêm một điều: Gặp được ân

xá cũng không tha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.