tín nhiệm và ủy khuất. Nhưng mà đứng ở dưới góc độ của Điền Thất để
nghĩ vấn đề này thì Kỷ Hành lại có chút lý giải nàng. Tuổi còn nhỏ lại gặp
được loại biến cố như thế, sau đó lại một mình mạo hiểm, mỗi ngày xách
cái đầu sống qua ngày, trước lúc chưa có chứng cớ vô cùng xác thực thì
nàng đại khái sẽ không thẳng thắn. Bởi vậy thấy rõ, Điền Thất có lẽ đến cả
cả di hài của Quý tiên sinh cũng tìm không tới, nếu không đã sớm có thể vì
phụ thân của mình chính danh.
Liền xem như nghĩ thông điểm này, Kỷ Hành vẫn có chút buồn bực
như cũ.
Nhưng cùng lúc đó hắn lại không tự giác so đo. Mơ hồ mong đợi Điền
Thất có thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, chủ động cùng hắn thẳng thắn hết
thảy.
Thế là Kỷ Hành lên tinh thần nửa ngày, rốt cuộc cái gì cũng không
hỏi, cái gì cũng không nói. Hắn muốn vô điều kiện làm hậu thuẫn của nàng,
thẳng đến khi nàng chân chân chính chính đem trọn trái tim phó thác cho
hắn.
Điền Thất phát hiện Hoàng thượng cũng không có phát sốt, nhưng
nàng vẫn có chút lo lắng cho hắn. Dù sao hắn từng có tiền sử bị bệnh thần
kinh. =)))))
Hoàng thượng ôm nàng, bắt đầu lải nha lải nhải hỏi những chuyện
trước đây của nàng. Thời thơ ấu của Điền Thất kỳ thật rất vui vẻ, nhưng
nàng không muốn nhớ lại những chuyện đó. Cho dù có biết bao nhiêu là tốt
đẹp đi nữa, thì đó cũng là thứ đã mất đi, càng tốt đẹp bao nhiêu thì càng
khiến cho nàng chật vật bấy nhiêu. Kỷ Hành thấy nàng không vui, lập tức
câm mồm không hỏi. Hắn có chút hối hận chính mình đã từng không có
tham dự nhiều vào thơ ấu của Điền Thất, dẫn đến việc Điền Thất có vẻ như
là không có chút ấn tượng nào với hắn. Bất quá duyên phận của bọn họ vẫn
là đã bắt đầu từ mười mấy năm trước, điều này ít ít nhiều nhiều làm cho Kỷ