"Thật sự không phải ta. Hơn nữa, sát thủ mà ngươi nói, ta hẳn là gặp
qua. Mấy ngày đó chúng ta đuổi theo ngày đêm, đuổi tới bên ngoài một
ngôi miếu đổ thì thấy được bên trong có ánh đèn. Ta căn cứ thời gian phỏng
đoán Quý... Quý đại nhân đang ở trong miếu, vốn cho rằng có thể liền như
vậy bắt người rồi trở về báo cáo kết quả công tác, nhưng nào ngờ vào trong
lại thấy thi thể đầy đất. Ta lần lượt thăm dò hơi thở của những người đó,
nhưng đa số người đều chết hết, chỉ có một đứa bé còn thoi thóp, nhưng mà
bị thương nghiêm trọng, cần lập tức cứa chữa."
Mắt Quý Chiêu đỏ ngầy, nàng kích động bóp lấy cổ tay Phương Tuấn,
"Đệ đệ của ta... Nó... Nó còn sống không?"
Phương Tuấn sửng sốt, "Ngươi là con gái của Quý đại nhân hả?"
Quý Chiêu khẽ gật đầu.
Phương Tuấn giật mình, nhìn thấy Quý Chiêu vẫn còn mặc đồ thái
giám thì mặt hắn lại hiện vẻ nghi ngờ.
Kỷ Hành nhắc nhở hắn, "Trước đừng quản mấy chuyện này, ngươi
tiếp tục nói hết đi, đứa bé kia sau lại thế nào? Hiện tại ở đâu?"
Phương Tuấn liền nói, "Lúc ấy ta nghĩ, kia hẳn là con của Quý đại
nhân. Trần Vô Dung nói chỉ cần sống, nên ta không có để ý đến thi thể của
vợ chồng Quý đại nhân, mà chỉ băng bó cầm máu cho đứa bé đó. Trước đó
được đến tin tức là cả nhà Quý đại nhân có bốn người, ở hiện trường lại
không thấy con gái của ông ta, nên chúng ta liền thương lượng lưu một nửa
người ở phụ cận tìm tiểu cô nương kia, còn thừa lại người đem đứa bé trai
mang về. Nơi đó trước không thôn sau không xóm, nghĩ đến một đứa bé gái
hẳn là chạy không xa. Nhưng mà ngay tại lúc đó, có người xông tới phát
hiện chúng ta, song phương rất nhanh động thủ với nhau. Ta thấy người của
bọn chúng chỉ có mấy tên, nên cho rằng rất dễ đối phó, nào ngờ bọn chúng
phát tín hiệu cứu viện lên trời, rất nhanh sau đó liền có rất nhiều đồng lõa