Trực ngôn tư đuổi giết những người tham dự ám sát năm đó, một cái nhân
chứng sống cũng không lưu."
"Tuân chỉ. Hoàng thượng, võ công của Phương Tuấn cao cường, hiện
tại thân thể cũng đã cơ bản khôi phục, phải chăng để hắn trở về Trực Ngôn
tư?" Tống Hải cũng không có biện pháp, những người bọn họ muốn truy
giết đều là cao thủ trong cao thủ, nếu như có Phương Tuấn tương trợ, nhất
định có thể giảm bớt không ít khí lực.
Kỷ Hành biết Tống Hải nghĩ gì, hắn cũng hi vọng sớm đem tất cả bọn
người kia diệt khẩu, thế là gật đầu nói, "Cũng tốt. Bất quá chuyện này nhất
định phải giữ bí mật tuyệt đối, không thể để cho bất kỳ ai biết. Nhất là Quý
Chiêu."
"Vâng."
***
Năm nay Ninh vương phủ ăn Tết có chút quạnh quẽ, trừ có khách tới
nhà chúc Tết mang theo chút náo nhiệt ra, thì những lúc khác cái vương
phủ to thế này lại trông rất là tịch liêu. Tòa nhà lớn đến thế, chủ tử chỉ có
một người, đã vậy còn là người thích thanh tĩnh.
Lão quản gia nói, chờ lấy Vương phi sẽ náo nhiệt. Kỷ Chinh cũng
không biết nghĩ đến cái gì, nhếch miệng cười, trong ý cười có chút ôn nhu.
Ăn Tết, người của Kỷ Chinh lưu ở Liêu Đông trở về vài người, nói với
hắn một cái tin tức quan trọng.
"Nói như vậy, Hoàng thượng cũng phát hiện?" Kỷ Chinh nghe người
tới báo lại, cảm thấy rất là kỳ quái, "Bọn hắn làm cách nào tìm đến? Nơi đó
nhưng mà rất khó tìm được, lúc trước bản vương cũng là đánh bậy đánh bạ
mới thấy, hơn nữa ta vô cùng xác định, người theo dõi ta sớm bị ta ném."