trọng trong kế hoạch của ông là có thu nhập cao. Ông luôn giả định
rằng “đa số những phần còn lại” trong kế hoạch tài chính của
ông “rồi sẽ đâu vào đấy”. Chúng tôi đã phỏng vấn nhiều UAW
như ông Andrews. Dù chúng tôi có hỏi như thế nào về mục tiêu tài
chính của họ đi chăng nữa thì câu trả lời của họ vẫn nằm trong dự
đoán:
“Các ông có biết chỗ tôi sống có bao nhiêu người nổi tiếng
không?
Tôi kiếm được rất nhiều tiền.
Cách nhà tôi hai căn là nhà của một ngôi sao nhạc Rock.
Con gái tôi kết hôn với một anh chàng có thu nhập rất cao.”
Những thứ mà các UAW như ông Andrews thường nhấn mạnh
khi nói về bản thân mình là thu nhập, thói quen tiêu dùng, và
những món đồ cao cấp của họ. Còn các PAW thì nói về những
thành tích họ đạt được trong cuộc sống, như một học bổng từ khi
còn đi học hay cách họ gây dựng sự nghiệp. Bạn sẽ nhận thấy rằng
ông Andrews, một UAW, có định hướng tài chính khác xa so với 8
PAW còn lại trong cuộc phỏng vấn nhóm trọng điểm của chúng tôi.
Vài thành viên lớn tuổi hơn thường trình bày hết sức chi tiết, chi
tiết đến mức bất thường, về những kinh nghiệm của họ. Chúng
tôi không nghĩ là họ sẽ dễ dàng chia sẻ những thông tin này đến vậy.
Tất cả là “nhờ” những lời khoe khoang đầu buổi của ông Andrews.
Quan điểm của UAW này quá khác biệt với những triệu phú có mặt
trong buổi phỏng vấn, và điều đó đã khơi mào cho cuộc thảo luận.
Và kết quả là các PAW đã đưa ra nhiều lời khuyên quý giá về
những vấn đề như chu cấp cho con cái, vai trò và cách chọn người
thực hiện di chúc, mâu thuẫn giữa những người thừa kế, niềm tin,
ư
u nhược điểm của việc “kiểm soát con cháu từ trong nấm mộ”.