BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 107

thương hại chuyển thành sự ghen tị. Hẳn sẽ tốt đẹp nếu sống giống như
Bran, miễn nhiễm với những nỗi đau mà số còn lại chúng ta gánh chịu.
Hiểu rõ điều tôi biết - rằng trừ phi Drust thành công, vùng đất này sẽ bị lũ
yêu tinh không thể cản ngăn dày xéo - tôi ước gì mình có thể ngu đần vô
tâm giống như thằng bé nhanh chân này.

-> Chúng tôi tiến nhanh về hướng tây. Một lúc sau Drust đi chậm lại

và bước bên cạnh tôi, thúc cùi chỏ ra hiệu cho Bran tránh sang bên. Vị tu sĩ
hỏi tôi nhiều câu về quá khứ của tôi, về Banba, và việc tập luyện của tôi.
Ông ta muốn biết tôi có thể làm gì, có khả năng tới đâu. Ông ta cười nhạt
khi tôi kể cho ông ta nghe về ký ức đáng chú ý của tôi - ông ta không lưu
tâm tới điều đó. Khi ông ta hỏi về gia đình tôi, tôi nói với ông ta rằng tôi là
một đứa bé mồ côi không rõ nguồn gốc. Ông ta nhấn mạnh:

- Cô không biết người thân của cô là ai sao?

- Không - Tôi ngừng một lúc - Còn ông?

Ông ta cau mày:

- Sao tôi lại không biết chứ?

Tôi nhún vai, không muốn nói với ông ta về ảo ảnh của tôi và khả

năng rằng có thể mẹ tôi đã cử tôi đi để tìm kiếm thị tộc nguồn cội của mình.

Drust tiếp tục hỏi về phép thuật của tôi, tôi biết những thứ thần chú

nào, sức mạnh của tôi nằm ở đâu. Những câu hỏi của ông ta khiến cho tôi
khó chịu. Lẽ ra không nên như thế. Một pháp sư quan tâm tới những khả
năng của một pháp sư khác cũng là lẽ tự nhiên thôi. Nhưng dường như ở
đây không chỉ là sự tò mò đơn giản. Dường như ông ta muốn kiểm tra tôi,
thăm dò những điểm yếu. Tôi nhớ lại điều ông ta đã nói trong túp lều - "Cô
sẽ làm" - và nỗi lo âu bùng lên trong lòng tôi như một ngọn lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.