BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 115

gáy tôi, dẫm lên bàn chân tôi hoặc dùng một sợi thừng thắt nút để quất tôi.
Banba cũng cứng rắn, nhưng không ác độc như Drust.

Drust thở dài:

- Ta có thể sao? Một số người tin là chưa quá muộn - ngay cả khi họ

rút lui khỏi thế giới loài người và ẩn nấp trong những hang động hay chui
sâu vào rừng. Ta không đồng ý. Thời của chúng ta đã qua rồi. Chúng ta sẽ
sống sót dưới hình thức này hay hình thức khác, ta chắc thế. Nhưng chúng
ta sẽ không bao giờ hùng mạnh hay bay cao đến thế nữa.

Sau đó ông không nói gì thêm, và tôi biết khá rõ nên không quầy rầy

ông. Nằm ngửa ra, quan sát những vì sao cho tới khi hai mí mắt của tôi
nặng trĩu và khép lại, tôi nghĩ về những lời nói của ông và cố hình dung ra
một thế giới nơi các tu sĩ và phép thuật không còn chỗ đứng. Và tôi nhận
ra, ngay trước lúc ngủ thiếp đi, rằng trong một thế giới như thế tôi cũng
không có chỗ đứng nào.

-> Hành quân. Mắt nhắm hờ. Cảm thấy năng lượng xung quanh tôi -

năng lượng từ những vì sao và những kẻ trôi nổi lang thang giữa chúng. Cố
gắng hấp thu nó. Đọc lầm rầm những từ của một câu thần chú mà Drust dạy
tôi. Tôi đang cầm một hòn đá nhỏ. Nếu câu thần chú hiệu nghiệm, hòn đá
sẽ treo lơ lửng trong một, hai giây.

Tôi bị vấp ở một từ then chốt và không biết đã đọc tới đâu. Ngay lập

tức, bàn tay của Drust vỗ vào gáy tôi. Ông nạt:

- Tập trung vào!

- Tôi đang tập trung!

Tôi nạt lại. Đây là lần thứ bảy hay thứ tám ông đánh tôi trong một giờ

qua. Tôi chán chết được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.