BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 114

Ông xoay người lại - chỉ nhẹ nhàng, để không phá vỡ câu thần chú che

đậy - và hướng cái nhìn đăm đăm của ông vào tôi.

- Con người không được tạo ra để chia sẻ vũ trụ với các thần linh.

Cung cách của họ không dành cho những kẻ thấp hèn như chúng ta. Nhưng
dù gì đi nữa, chúng ta cũng đã giải mã được một số bí mật của họ. Giống
như những con sâu, chúng ta bám vào móng vuốt của những con chim đại
bàng và học được một số chân lý nhỏ và phương tiện của sự bay. Nhưng
chúng ta không bao giờ có thể bay thật sự. Chúng ta đã cố gắng, và thành
công ở một mức độ nhất định, nhưng việc rơi xuống luôn luôn, sẽ luôn luôn
có mặt ở đó. Trở thành một tu sĩ là ôm chặt lấy cái chết, nhảy múa với nó
một thời gian rồi cuối cùng trở thành con mồi của nó. Đó là lý do vì sao
chúng ta không bao giờ thống trị được thế giới này. Chúng ta có sức mạnh
để buộc tất cả đàn ông làm theo ý thích của chúng ta, nhưng mãi mãi tự đẩy
mình đi xa hơn, cố bay lên cao hơn...để rồi rơi.

Im lặng. Ánh mắt của ông quay trở lại với bầu trời. Trông ông có vẻ

khổ sở.

- Lẽ ra chúng ta có thể nghiền nát những người Cơ đốc giáo từ mấy

trăm năm trước. Khi đó họ còn yếu. Nếu chúng ta biết được họ là mối đe
dọa thế nào, hẳn chúng ta đã cột lưỡi họ lại và biến những ngón tay của họ
thành đá để họ không thể nói năng hay viết. Hẳn tôn giáo của họ đã chết
cùng với họ. Nhưng mắt của chúng ta hướng vào Thế giới Khác, những vì
sao, những thần linh. Chúng ta không để mắt tới thế giới xung quanh chúng
ta. Và cuối cùng, khi chúng ta hạ thấp đầu xuống, nghiên cứu những dòng
nước gần nhà, thì đã quá muộn màng.

- Ông vẫn có thể ngăn những người Cơ đốc.

Tôi lặng lẽ nói, hy vọng ông sẽ không phạt tôi vì không đồng ý với

ông. Drust là một người thầy nghiêm khắc. Khi tôi phạm lỗi, ông tát vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.