BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 121

Goll và Orna sắp phóng lên phía trước thì Drust hét to:

- Không! Mặc kệ hắn đi!

Vị tu sĩ đang ngồi lên. Hai bàn tay chập vào nhau. Đôi môi của ông

đang chuyển động nhanh, ánh mắt dán vào con yêu. Trông ông có vẻ toan
tính gì đó hơn là sợ hãi.

Không người nào nhúc nhích. Mọi cặp mắt đều cắm vào con yêu và vị

tu sĩ. Giờ đây, khi tầm nhìn của tôi đã được điều chỉnh và có thời gian quan
sát, tôi nhìn thấy con yêu rõ ràng hơn. Nó cao, có tám cánh tay, những bàn
tay có hình thù sứt sẹo, những dải thịt lủng lẳng thay vì đôi cẳng chân và
bàn tay. Treo lơ lửng giữa không trung, không chạm vào mặt đất. Làn da đỏ
nhợt, lốm đốm máu. Thoạt tiên tôi nghĩ đó là máu của Connla - tôi chắc là
anh ta đã chết - nhưng rồi tôi nhận thấy hàng chục vết nứt trên lớp da của
con yêu, máu từ đó rỉ ra, đem đến cho lớp thịt u nần một màu đỏ bệnh
hoạn. Không có tóc. Đôi mắt của nó đỏ sẫm, với một vòng đen ở giữa mỗi
nhãn cầu. Không có mũi, chỉ có hai cái lỗ trống hoang trống hốc ở giữa mặt
nó. Cũng không có quả tim - chỉ có một cái lỗ trên ngực nó chứa đầy những
sinh vật giống như lươn, đang quằn quại bò chồng lên nhau, kêu rít và phun
nọc độc.

Con yêu nghiêng đầu và mỉm cười buồn bã với Drust:

- Ngươi có quyền năng đấy, tu sĩ. Cả cô gái nữa, nếu như cô ta học

được những gì ngươi đã dạy cô ta.

Hoàn toàn bị sốc. Tôi chưa bao giờ nghe một con yêu nói theo kiểu

đó, bằng lời lẽ của chính chúng tôi. Nó có một giọng nói trầm, u buồn.
Không hoàn toàn giống như con người, nhưng những từ được thốt ra một
cách rõ ràng. Một con yêu có thể nói năng như một con người phải có thể
suy nghĩ như một con người. Lời tiên đoán của Drust - và nỗi sợ hãi nhất
của chúng tôi - đã được xác nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.