BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 143

nhất vuốt nhẹ lên lớp thịt mềm ở cổ bà ta một cách nhẹ nhàng, thương mến
- rồi cắm phập hàm răng của nó vào đó. Orna cứng người lại nhưng không
kêu lên. Con bé gái bám vào cẳng tay của người nữ chiến binh, nhai nó như
một con chó nhai một khúc xương. Đầu của thằng bé nhỏ nhất chìm vào
giữa hai vai của Orna. Nó xé rách cái áo dài của bà. Tôi không thể nhìn
thấy từ chỗ này, nhưng tôi biết nó đang bú, hút máu thay vì sữa.

Hai cánh tay của Orna xiết chặt quanh ba đứa trẻ, ôm chúng sát vào

hơn. Bà ta ngâm nga một điệu hát mà những người phụ nữ dùng để ru con
ngủ. Tôi thở dốc vì kinh hoàng khi tôi nghe thấy câu hát đó và quay đi khỏi
cảnh tượng dễ sợ khi hai đứa con trai và con bé gái hoạt tử thi ăn tiệc trên
da thịt đang còn sống của mẹ chúng.

Fiachna ngồi xổm xuống cạnh tôi và ôm chặt tôi, để tôi nép mặt vào

ngực của anh. Anh dỗ dành:

- Nào, nào, Bé Xíu. Bà ta hạnh phúc. Bà ta nghĩ mình đang trở lại với

các con của mình. Tất cả chúng ta nên may mắn được chết một cách sẵn
lòng như thế.

Tôi khóc:

- Nhưng chúng không phải! Chúng không phải là con của bà ấy...

Anh thì thầm, vuốt nhẹ vào gáy của tôi:

- Tôi biết. Nhưng bà ta nghĩ chúng là con mình. Đó mới là điều quan

trọng.

Dù tôi đã quay lưng lại với cảnh tàn sát, tôi không thể khóa chặt đôi

tai trước những âm thanh của da thịt bị xé rách và tiếng rít đau đớn của
Orna hay tiếng rên thỏa mãn của mấy con quái vật hoại tử thi. Ngay cả khi
tôi đưa tay lên bịt chặt lỗ tai, tôi vẫn nghe thấy chúng, hay tưởng tượng là
tôi nghe thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.