BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 207

- Hãy cởi quần áo của cô ra - Ông nói, và dù thấy khó chịu, tôi cũng

làm theo lệnh của ông - Chúng ta sẽ đi tới rìa vách đá, rồi bước ra. Trước
khi làm điều đó, chúng ta sẽ đọc hai câu thần chú. Một câu sẽ cho phép
chúng ta nín thở trong nhiều phút. Câu kia sẽ giữ ấm cho chúng ta: nước
cực kỳ lạnh.

Tôi lắp bắp:

- Nhưng...cú rơi...tôi không biết bơi...những tảng đá...

- Cô không có gì phải sợ - Drust nói. Ông ta nắm lấy bàn tay phải của

tôi - Ta sẽ đi với cô. Ta sẽ hướng dẫn cô. Miễn là cô đọc đúng câu thần chú
và đừng hoảng loạn, cô sẽ ổn thôi.

- Nhưng chúng ta trở lên bằng cách nào?

- Trèo - Ông nói, rồi bật cười trước vẻ mặt không tin tưởng của tôi -

Nó dễ hơn là nghe có vẻ vậy. Hãy tin tưởng ta. Cô chả có ích gì cho ta nếu
bị chết. Ta sẽ không để cho cô bị tổn hại.

Tôi lẩm bẩm:

- Hồi tối này ông đã bỏ mặc tôi cho lũ yêu tinh.

- Phải - Ông đồng ý - Nhưng ta đã tưởng ta sẽ bỏ mạng nếu ta quay lại

cứu cô. Một trong số chúng ta sống sót thì vẫn tốt hơn là không có người
nào cả. Nhưng ta cần cô, Bec. Nếu cô chết, ta phải đi tìm một học trò khác.

Tôi hỏi:

- Vì sao? Vì sao tôi quan trọng đối với ông như thế?

- Cô sẽ sớm tìm ra - Drust hứa, rồi quay lại đối diện với rìa vách đá -

Cô sẽ làm việc này với ta chứ? Có còn nhớ lời nói của ta rằng tương lại của
xứ sở và nhân dân của cô tùy thuộc vào việc này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.