BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 208

Tôi không muốn. Nhưng chúng tôi đã đi quá xa, đối mặt với quá nhiều

nguy hiểm, và mất quá nhiều bạn hữu nên giờ không thể dừng lại. Tôi bắt
đầu bước tới, Drust đi bên cạnh. Chúng tôi đọc lầm rầm những câu thần
chú, tự làm cho người ấm lên, nín thở và mở rộng hơi thở. Sau lưng chúng
tôi mấy người kia đang theo dõi, ngoại trừ Bran, không chắc phải chờ đợi
điều gì.

Chúng tôi tới rìa vách đá. Những lượn sóng bên dưới vỗ mạnh, đập

vào những tảng đá của vách đá, tự xé toang thành từng mảnh dọc theo
chiều dài của doi đá. Trông nó giống như miệng hang đi vào Thế giới Khác.
Chỉ có một kẻ ngu đần mới có thể nhìn xuống mà không thấy sợ. Và chỉ có
ai đó cực kỳ xuẩn ngốc ngoài mức bình thường mới nghĩ tới trong khoảng
khắc việc nhảy xuống cái vực sâu kinh khủng đang gầm thét đó.

Tôi ngẩng lên nhìn nhanh Drust, toan gỡ bỏ câu thần chú nín thở, để

nói với ông tôi đã thay đổi ý định, chuyện này quá điên khùng, tôi sẽ không
thực hiện. Nhưng trước khi tôi có thể, Drust phóng người tới trước. Những
ngón tay của ông quấn chặt lấy những ngón tay của tôi. Ông lôi tôi theo.
Tôi rơi xuống. Mảnh đất biến mất sau lưng tôi. Tôi lao thẳng vào bóng
tối...vào tiếng gầm hung bạo...vào sự kinh hoàng và cái chết chắc chắn.

***

-> Cú rơi không lâu như tôi tưởng. Vài giây, chắc chắn không thể lâu

hơn. Rồi sự va chạm. Hai bàn chân tôi chạm mạnh. Chúng tôi chìm xuống
nước. Những cái răng của tôi rung lên trong hàm, đe dọa sút ra và bắn vọt
lên não của tôi. Ngay cả với câu thần chú giữ ấm, nước vẫn lạnh hơn bất cứ
thứ gì tôi từng trải nghiệm.

Dưới đây tối mịt, tối hơn nhiều so với thế giới ban đêm bên trên.

Chúng tôi chìm chậm lại. Nước ép chặt quanh tôi. Tôi cảm thấy những đợt
sóng phình lên. Bên trong đầu, tôi nhìn thấy tôi va mạnh vào những tảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.