BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 228

- Tôi sẽ không... - Connla toan la lên, rồi dừng lại và gầm gừ - Ý tôi là

thà rằng tôi tìm cơ may của mình với những con quái vật. Tôi tin chúng
hơn con người này. Với bọn yêu tinh, các người biết chỗ đứng của mình ở
đâu.

- Cậu là một thằng ngốc - Goll nói thẳng thừng, rồi đối mặt với Drust -

Dù không có ông vua trẻ của chúng tôi, Lorcan và tôi có thể cõng ông và
Bec. Còn Bran có thể theo kịp với tốc độ chạy của nó. Điều này có nghĩa là
phải bỏ Fiachna lại, nhưng có lẽ dù sao anh ta cũng chết sớm mà thôi.

Ông cười rầu rĩ với Fiachna:

- Xin lỗi vì quá thẳng thừng như thế.

Fiachna cười đáp trả, nói khò khè:

- Đừng lo về chuyện đó.

- Có lẽ Lorcan không muốn cõng tôi - Tôi lặng lẽ nói, nhớ lại cơn

thịnh nộ của anh ta đêm hôm trước.

Lorcan lẩm bẩm gì đó, rồi cao giọng, nhưng hạ thấp ánh mắt:

- Tôi đã buồn phiền vì mất Ronan. Tôi đã phản ứng một cách dữ tợn

và nói những điều không định nói. Tôi xin lỗi cô.

Tôi mỉm cười:

- Anh không cần xin lỗi.

Lorcan ngẩng lên, đáp lại nụ cười của tôi, rồi hấp háy mắt nhìn Drust:

- Thế nào? Nó sẽ có hiệu quả chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.