BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 226

Tôi tự chế giễu mình, nỗi lo âu biến mất. Có lẽ không phải tôi nghe

thấy tiếng chân của Bran khi quay về trại mà chỉ là một con thú hoang. Và
dù cho đó là nó đi nữa, thì có sao đâu? Chúng tôi chẳng có gì để sợ Bran.
Một thằng bé khốn khổ, ngây thơ và đần độn như nó thì có thể gây tổn hại
gì?

-> Sáng hôm sau Drust nói chuyện với chúng tôi. Ông bảo vị trí của

cái đường hầm đã được tiết lộ cho ông nhưng không nhắc tơi sự kiện rằng
tôi phải hy sinh để đóng nó lại. Rồi ông vạch ra vấn đề chính của chúng tôi:

- Cái đường hầm nằm ở phía đông làng của các người. Một quãng

đường dài ít nhất một tuần, có thể lâu hơn. Nhưng chúng ta chỉ có hai ngày
hai đêm. Rồi lũ chúa yêu sẽ xăm nhập và chúng ta tiêu đời. Sẽ là quá muộn
để sửa chữa sự tổn hại.

Goll nói khẽ:

- Vậy là chúng ta thua. Chúng ta tới quá trễ.

Drust đồng ý:

- Có lẽ. Nhưng chúng ta phải cố gắng. Chúng ta sẽ đi càng nhanh càng

tốt. Chạy trong những rừng bụi. Dùng thuyền hay bè trên những con sông
và suối ở nơi nào có thể. Và cầu nguyện thánh thần rằng lũ yêu tinh gặp
phải một sự trì hoãn bất ngờ nào đó.

Fiachna hỏi:

- Còn phép thuật thì sao? Ông không thể sử dụng nó để giúp chúng ta

đi nhanh hơn sao?

Anh đã qua một đêm vất vả. Chất độc ở vết cắn của con yêu đã lan ra

và toàn cơ thể thân trên của anh biến thành một màu tím xấu xí. Anh rùng
mình liên tục và tháo mồ hôi. Tôi đã cố cứu chữa cho anh nhưng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.