Ông đưa một bàn tay ra và chúng tôi chạm vào nó, lần lượt từng người
một, cho tới khi tất cả mọi người đều nối kết với nhau, ngay cả Bran, người
đang hấp háy mắt nhìn những bàn tay như thể đang mong đợi một trò xỏ lá.
Drust nói một cách đơn giản:
- Cho tới phút cuối cùng.
Chúng tôi lặp lại:
- Cho tới phút cuối cùng.
- Của lũ yêu tinh! - Goll bổ sung và chúng tôi bật cười.
Sau đó chúng tôi lên ngựa. Drust ngồi chung với Bran, còn tôi ngồi
sau lưng Lorcan. Xuất phát. Chuyến đi cuối cùng của chúng tôi. Thách thức
cuối cùng của chúng tôi. Ngày cuối của tôi.
***
-> Thực tập những câu thần chú đóng đường hầm. Không chỉ một mà
rất nhiều câu. Những câu để gắn trở lại phần đá bị chẻ ra, để dời chuyển
đất, để bịt kín những khoảng trống phép thuật. Những câu thần chú khó
nhất mà tôi từng thử học. Thậm chí với những quyền năng đã mở rộng rất
nhiều của mình tôi vẫn khó mà làm chủ được chúng. Lưỡi tôi bị vấp với
những từ. Bất chấp trí nhớ hoàn hảo của tôi, tôi vẫn nhớ sai trình tự và xáo
trộn chúng lên.
Drust không nổi cáu. Ông lặp đi lặp lại mãi những câu thần chú, giúp
tôi dần dần thực hành những từ và cụm từ thật sự khó khăn.
- Điều này cũng có ích cho ta nữa - Ông nói khi chúng tôi nghỉ giải lao
một lúc - Ta chưa từng niệm những câu thần chú này trước đó. Cái hay là ta
có thể sắp xếp trật tự ngay từ trong tâm trí và những từ trôi chảy trên lưỡi
của ta.