BEC - TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 253

-> Chúng tôi trèo khoảng năm phút, mười phút, chậm chạp lần mò

đường xuống. Tôi có thể niệm một câu thần chú soi sáng nhưng Drust
không làm điều đó nên tôi nghĩ tôi cũng không nên. Tôi mong đợi việc trèo
xuống sẽ kéo dài hàng thế kỷ. Nhưng vài phút sau chúng tôi chạm vào mặt
đất bằng và chẳng bao lâu đã đứng thành một đám lô nhô, không chắc phải
làm gì kế tiếp, sợ phải tiếp tục trong trường hợp chúng tôi đang đứng trên
một cái nền treo lơ lửng trên một vực thẳm chết người.

Drust thì thầm:

- Ta sẽ dùng phép thuật để cảm nhận phía trước mặt. Cô cũng thử xem.

Thăm dò bằng tâm trí của cô. Cố xác định nơi chúng ta đang đứng và điều
gì nằm ở phía trước.

Tôi nhắm mắt lại - điều đó chẳng tạo nên một khác biệt nào ở chốn

này - rồi phóng ra những giác quan tinh thần. Nhưng tôi không giỏi lắm ở
kiểu phép thuật này. Tôi có cảm giác về một không gian lớn xung quanh
chúng tôi - một hang động, tôi nghĩ - nhưng tôi không chắc về kích thước
chính xác của nó. Và tôi không biết mặt đất dưới chân giống thứ gì, nó có
rắn chắc không, hay sau vài bước sẽ mở ra một khoảng hư không, hay toàn
những cạm bẫy.

May mắn là Drust thành thạo việc này hơn tôi và một phút sau ông thở

dài; tiếng thở dài hài lòng của một kẻ rốt cuộc cũng tìm thấy thứ mà ông ta
đã vất vả tìm kiếm từ lâu. Ông thốt lên, giọng phấn chấn:

- Ổn rồi. Chúng ta đã tới nơi.

Ánh sáng lóe lên lờ mờ trên bàn tay trái của ông. Ông làm cho nó sáng

dần lên và mở rộng, phủ đầy lòng bàn tay rồi bay lên treo lơ lửng trong bầu
không khí nóng trên đầu chúng tôi. Nó soi sáng toàn bộ cái hang, để lộ ra
một cảnh tượng diệu kỳ và một sự khủng khiếp tột cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.