BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 100

Mà tình hình thì chưa biết đến lúc nào mới cải thiện được. Bác Mộc thỉnh
thoảng đến nhà Minh Việt chơi, qua câu chuyện giữa bố và bác, chỉ thấy
nói về việc hậu phương dốc lòng ủng hộ cho tiền tuyến. Mà đã dốc lòng
ủng hộ cho tiền tuyến thì còn cái gì để xây dựng thị trấn nữa? Việc đánh
nhau để giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước là chuyện không thể
đừng được. Nhất định phải đánh cho không còn thằng Mỹ nào ở miền Nam
nữa mới thôi. Thanh niên An Lạc đã thay nhau hết lứa này đến lứa khác lên
đường nhập ngũ rồi. Cậu Chột cũng đã mấy lần lên thị đội xin đi bộ đội mà
không được vì bị hỏng một bên mắt, không đủ tiêu chuẩn về sức khỏe.
Nhiều đêm từ Xóm Đáy về, Minh Việt gặp hàng đoàn bộ đội lặng lẽ hành
quân về phía chân cầu Lãng Tiên. Bố bảo đó là khu vực tập kết bộ đội lên
tàu đi . Việc di chuyển diễn ra rất bí mật. Chân cầu Lãng Tiên vào ban
ngày hầu như không thấy có tàu bè gì, thế mà đêm đến hết đoàn bộ đội này
đến đoàn bộ đội khác cứ hun hút đi về phía bờ sông để sáng hôm sau mất
tăm, không còn thấy một bóng quân phục nào. Xung quanh núi Cô Hồn có
rất nhiều đơn vị bộ đội đóng quân, thuộc đủ các quân binh chủng khác
nhau. Ngoài bộ binh ra, đêm đêm hàng đoàn ô-tô chở các loại súng pháo
khí tài cũng nhằm hướng bến sông Sầu Diện để trút hàng xuống tàu. Rồi
tàu đưa người và vũ khí đạn dược đi đâu thì không ai biết. Bác Mộc mỗi
khi gặp bố đều nói câu cửa miệng: “Tình hình miền Nam căng lắm”. Căng
như thế nào? Chẳng ai hình dung ra. Minh Việt đã tới tuổi nhập ngũ nhưng
bác Mộc bảo: “Cứ ở nhà đóng nốt cho bố mày nghìn viên gạch ba banh đi
đã, rồi đi bộ đội sau”. Để đảm bảo cho việc vận chuyển vũ khí và hành
quân an toàn, bí mật, thị trấn ấn định giờ giới nghiêm. Sau hai mươi hai giờ
người dân thị trấn không ai thò mặt ra ngoài đường nữa. Mọi sinh hoạt
cộng đồng đều kết thúc trước giờ đó. Minh Việt thường về quá giờ giới
nghiêm nên cảm nhận được sự hối hả của cả nước đang “dốc lòng cho tiền
tuyến”. Các con đường của thị trấn rùng rùng chuyển động trong im lặng.
Cũng có đôi ba nhà mở hé cửa ra xem các đơn vị bộ đội chuyển quân.
Trong số những người ra đi kia biết đâu lại có con cái họ? Và họ muốn
được nhìn thấy con em mình lần cuối trước khi chúng đi vào chiến trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.