BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 102

ràng là nó đã làm sửng sốt cả một hàng quân. Đến chính Minh Việt cũng
bàng hoàng cả người. Tai sao mọi ngày Minh Việt lại không nhận ra điều
ấy ở cái Lý nhỉ? Minh Việt loay hoay với ý nghĩ đó cho đến hết đoạn
đường còn lại. Nhưng sau một đêm ngủ dậy, sáng hôm sau Minh Việt
không còn vương vấn gì về chuyện của đêm trước nữa. Chưa bao giờ cái
Lý là mối bận tâm của Minh Việt, xưa nay vốn dĩ vẫn thế, huống hồ lúc này
hình ảnh của cô bé Cói còn đang chiếm lĩnh đầu óc Minh Việt.

Quả thật là Minh Việt rất hay nghĩ về Cói.
Ở Cói cái gì cũng như hơi quá một tí. Đôi mắt hơi to quá, bộ ngực hơi

đầy quá, đôi môi hơi dày quá, thân hình hơi cao quá, cặp mông hơi đẫy đà
quá... Và lạ một điều là trên khuôn mặt Cói cũng có một nốt ruồi nằm bên
cánh mũi giống y như của mẹ Mến. Tất cả cứ xổ hết ra, nần nẫn, quyến rũ,
đam mê, bắt nhiệt ghê gớm. Mà Cói không có ý giữ gìn gì hết. Cói hoang
dại. Cói tự nhiên. Cói hơ hớ. Cói minh bạch. Cói thích hay không thích,
Cói ghét hay yêu, chỉ một ánh nhìn, một câu nói là rõ ngay. Dòng máu
Pháp trong Cói quy định điều ấy chăng? Dòng máu của người cha trong
Cói đang phải chảy một cách bức bối trong một cơ thể bị trói buộc bởi quá
nhiều tập tục, lề thói của quê mẹ chăng?

Chỉ biết rằng Minh Việt đã bị hút vào dòng máu ấy và cậu trai mười

tám tuổi không thể dứt ra nổi. Minh Việt như muốn trở về làm dân Xóm
Đáy. Bố, mợ đều nghĩ Minh Việt về xóm cũ chơi cho cậu Chột đỡ buồn,
cũng coi như là sự trả lỗi với bà Quản. Có lần cậu Chột bảo:

- Giá còn mợ Quản, Việt về chơi thường xuyên thế này thì mợ vui lắm.
Minh Việt gật đầu:
- Vâng, cháu đã rất có lỗi với bà Quản.
Cậu Chột lại bảo:
- Nhưng Việt đừng thân với cái Cói quá, nó không phải người để Việt

đưa về nhà được đâu.

Minh Việt hỏi:
- Tại sao?
Cậu Chột bảo:
- Cũng sẽ giống như chị Mến với bố Việt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.