BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 104

tấm áo lên người rồi chạy ra mở cửa. Bố nó bước vào. Hai cái chảo lửa
trong mắt ông bây giờ không kìm nén được nữa, bùng phát ra những tia
bỏng rẫy.

- Nhục chưa? Có bó được mãi không? Sao mày không lao xuống chân

cầu kia mà chết đi cho tao khỏi hổ mặt với đời?

Cái Lý cúi gằm mặt xuống, đáp lí nhí:
- Mai con sang Phòng với cô...
Nhưng nó chưa nói hết câu thì đã bị bố vung tay tát cho một cái ngã

ngồi xuống giường.

- Cô hả? Cô phải hứng tiếng nhục cho mày à? Rồi còn mang tiếng suốt

đời cơ con ạ. Ai bảo mày đi rước cái khốn nạn này vào nhà tao làm gì. Mày
có biết bố mày khổ thế nào không? Mấy tháng nay rồi tao không dám
ngẩng mặt lên nhìn ai. Vừa rồi lại có hai thằng bạn mày tìm đến đấy. Rồi
mày còn mặt mũi nào mà nhìn chúng nó nữa không?

Minh Việt không chịu nổi nữa, khẽ kéo tay thằng Tịnh rút êm ra khỏi

khu đầm cạn. Thằng Tịnh lặng lẽ đi sau Minh Việt, không nói một câu nào.
Cảm xúc trong nó đã chết lịm. Đến ngã tư Cống Đá, nó bảo: “Mày ngồi đây
chờ tao, tao chạy về nhà một tí rồi ra ngay”. Lát sau nó mang ra một chai
rượu Lúa mới. Nó cứ tu một hớp lại đưa cho Minh Việt. Hai đứa chuyền tay
nhau tu một lúc thì hết chai rượu. Thằng Tịnh vẫn tỉnh như không. Nó bảo:

- Thôi về!
Minh Việt bảo:
- Đã mấy lần tao nhìn thấy nó đứng ở đây, giơ tay vẫy bộ đội...
Thằng Tịnh phẩy tay:
- Thôi, tao biết rồi. Tao còn biết cả lần nó đi xem kịch với mày, nó xin

phấn son thừa của mấy cô văn công nữa cơ.

Minh Việt ngạc nhiên:
- Thế à? Thảo nào đêm ấy tao thấy nó đẹp một cách ma quái, đẹp đến

mức...

- Thôi, mày nói làm gì nữa - Thằng Tịnh cắt lời - Ở cái phố này có

thằng nào nhìn nó là người đâu, chúng mày chỉ nhắc tới nó khi nói về sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.