BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 105

xấu xí thôi. Tao nói thật nhá, chúng mày là một lũ ngu, mắt chúng mày là
mắt lợn luộc hết. Thôi, đi về!

Về đến nhà thì Minh Việt say. Nửa đêm Minh Việt nôn thốc nôn tháo

ra giường. Mợ phải dậy lấy vôi bôi vào gan bàn chân cho Minh Việt. Bố
bực bội cáu gắt um lên. Tiếng bà nội, tiếng bố, tiếng mợ, tiếng cu Đức khóc
nhòa lẫn trong khối óc giờ đây đã mềm nhũn của Minh Việt. Minh Việt
thiếp đi, chìm vào giấc li bì, mãi đến khi có người lay dậy thì Minh Việt
mới choàng tỉnh. Nhưng cái người đánh thức Minh Việt dậy ấy lại thông
báo một tin vô cùng kinh ngạc: Cái Lý chết rồi!

Minh Việt bật dậy như một chiếc dây chun đứt. “Chết ở đâu?”. “Ở

cống Đá”. “Sao lại chết ở cống Đá?”. “Chết đuối!”. “Chết đuối làm sao
được? Chỗ ấy chỉ là một con mương nhỏ”. “Vậy mà chết đuối đấy, chết
trong tư thế ngồi”.

Cả ngày hôm ấy mợ lo khâm liệm cho cái Lý. Mợ mang tất cả phấn

son của mợ đến trang điểm cho người chết. Minh Việt bảo:

- Mợ ơi, hôm qua con say là vì thấy cái Lý khổ quá.
Mợ bảo:
- Khốn nạn cho lũ con trai chúng mày. Mà cũng khốn nạn cho nó. Nó

muốn đẹp mà không ai cho, không ai nhận, đến khi được cho, được nhận
thì lại phải chết.

Đám tang cái Lý buồn khủng khiếp. Lần đầu tiên Minh Việt bị ám ảnh

bởi ranh giới nhỏ nhoi giữa cái sống và cái chết. Minh Việt đã thực sự là
một chàng trai trưởng thành. Và Minh Việt hiểu ra rằng ám ảnh về cái chết
là nỗi ám ảnh dai dẳng, có sức đeo bám con người ta ghê gớm nhất. Với
Minh Việt, đây không phải là nỗi ám ảnh đầu tiên và, tất nhiên, cũng chưa
phải là cuối cùng.

-----------------
[1] Hay còn gọi là Chuông sầu, Chuông tử báo có người chết trong xứ

đạo.

[2] Lễ tang tổ chức trong nhà thờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.