BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 98

Cậu Chột bảo:
- Mẹ nó sang sống ở bên Phòng, mãi sau này mới về Xóm Đáy. Mẹ nó

chết cũng lâu rồi. Mợ lấy nó về nuôi. Mợ quý nó lắm. Trước khi chết mợ
bảo: “Thương nhất con Cói!”

Minh Việt không hỏi thêm gì nữa. Tối hôm ấy, trong khi cả nhà ngồi

bóc lạc, bố ra sau nhà xúc xỉ cho Minh Việt đóng gạch. Bố bảo:

- Bà Quản chết vì lao lực đấy. Khổ thân bà ấy, việc của cả thiên hạ mà

cứ vơ vào mình.

Minh Việt bảo:
- Sao bố biết mà bố không cho con về thăm bà ấy?
Bố bảo:
- Bố cũng chủ quan, không nghĩ bà ấy lại chết nhanh thế. Sáng nay đi

làm, giữa đường gặp bác Mộc, biết tin, bố quay lại đưa bà ấy một đoạn
đường. Có nhiều chuyện bố không nói với con được. Bố cũng khổ tâm lắm.

Minh Việt bỗng thấy người nhão hết cả ra. Bố bảo:
- Thôi con vào nghỉ đi, để bố đóng nốt cho.
Minh Việt đứng lên đi vào trong nhà. Hôm nay không thấy cái Lý đến.

Thằng Tịnh vẫn ngồi thu lu bên bà nội. Minh Việt hỏi mợ:

- Cái Lý hôm nay không đến hả mợ?
Mợ bảo:
- Hôm trước tao vừa đưa nó đi may áo, bố nó được Hợp tác thưởng

cho một mảnh vải màu lá chuối, chắc hôm nay được áo nên đi lấy rồi.

Cả một tuần sau đó vẫn không thấy cái Lý đến nhà Minh Việt. Thằng

Tịnh cũng chỉ đảo qua đảo lại, không ngồi lỳ như mọi hôm. Minh Việt
không để ý đến chuyện ấy, tối nào cũng đóng xong hai chục viên ba banh là
mượn xe bố đạp xuống Xóm Đáy. Nhà bà Quản bây giờ chỉ còn mỗi mình
cậu Chột ở. Minh Việt hỏi: “Cái Cói đâu?”. Câu Chột bảo: “Nó về ở nhà
nó, ở cuối bãi ấy”. Minh Việt tìm sang nhà cái Cói. Nhà Cói ở tuềnh toàng,
chẳng có thứ gì ra hồn. Ánh mắt Cói nhìn Minh Việt cứ ngài ngại. Nhà Cói
sát cửa sông, vào những ngày hè nóng nực gió lùa lên mát lạnh. Thị trấn
dạo này mất điện luôn, Minh Việt thường chơi ở Xóm Đáy đến muộn mới
về. Mợ hỏi thì Minh Việt bảo con lên cầu treo ngồi hóng mát, nằm sớm nực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.