BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 110

nhà nguyện, ngó cả vào nhà xứ. Minh Việt bỗng bần thần nghĩ tới việc
chính tại nơi đây mình đã ra đời. Hai bên hông nhà thờ vẫn còn vài ba gốc
liễu buông những hàng lá thưa mỏng. Nghe bảo trước đây dương liễu được
trồng hai hàng thẳng tắp, lá xanh mướt bốn mùa, cha Phăng vẫn bẻ lá để
rẩy nước làm phép thánh cho những đứa trẻ sơ sinh. Bây giờ hai hàng liễu
chỉ còn vài nhánh thô kệch, cong queo, gập mình bên những bức tường
xám mốc của Nhà thờ. Cây liễu nào cha Phăng đã bẻ để làm lễ rửa tội và
đặt tên thánh cho Minh Việt? Không, Minh Việt không thể tin nổi cuộc đời
mình đã từng có những tháng ngày sống trong môi trường đậm đặc màu sắc
tâm linh như thế này. Trên những mảng tường nhà thờ vẫn còn những nét
vẽ diễn tả những hình người ngộ nghĩnh, xa lạ, bí ẩn mà ám ảnh. Tất cả đều
bị mạng nhện giăng kín. Không có hình vẽ nào giống khuôn mặt mẹ Mến
cả. Không có hình vẽ nào mang dáng dấp bà Quản. Không có hình vẽ nào
gợi nhắc cái quá khứ xa xưa chưa kịp đi vào tiềm thức của Minh Việt. Và
tất nhiên, cũng không có hình vẽ nào làm Minh Việt liên tưởng đến những
bộ xương người mà anh vừa mới trực tiếp đào lên từ bãi đất sau vườn Nhà
thờ. Thế mà Minh Việt cứ thấy trong người có một cảm giác rất lạ. Dù ít dù
nhiều qua những câu chuyện bà Quản kể thủa ấu thơ, Minh Việt vẫn lưu
giữ đâu đó trong sâu thẳm máu thịt mình một sự liên quan đến khu thánh
đường này. Nhưng cái sự liên quan ấy nó như thế nào, cụ thể là cái gì thì
Minh Việt chịu, không thể nào gọi tên ra được.

Toàn bộ khu nhà nguyện, nhà kho, nhà xứ đều bỏ không hoặc đổ sụp.

Đám dân mới chẳng mấy khi mò vào nhà thờ, chỉ có bọn trẻ con tìm vào
đây chơi trò đánh trận giả. Ngày còn nhỏ Minh Việt cũng đôi ba lần vào
đây để mót cam và đào củ chuối. Nhưng bây giờ thì khu vườn chẳng còn
thứ gì ăn được, toàn cây tạp mọc xen kẽ với những đống rác to lù lù, chuột
chạy suốt ngày đêm. Trận địa pháo phòng không được đặt ngay khu đất sát
liền với mảnh vườn hoang của nhà thờ. Từ những ụ pháo này có thể nhìn
qua khu đầm rộng thấy nóc đền Bà Sùng lấp ló phía sau rặng tre bao bọc
thôn Khúc Trì. Ngày xưa bố Minh Việt đã đánh nhau với bọn lính Com-
măng-đô đóng trong ngôi đền đó và trong số những vết sẹo ở chân ông bây
giờ vẫn còn găm một mảnh đạn chưa lấy ra được. Bố còn bảo: “Cái Nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.