BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 112

Minh Việt cũng quên biến mất cả sợ hãi. Nó chỉ có mỗi cái máy bay, lại ở
tít trên cao kia, còn toàn bộ dưới mặt đất này là của mình, sợ đếch gì, cứ
nhằm cho kỹ, bắn cho nó tan xác ra chứ việc gì mà phải còi, kẻng ầm ĩ cả
lên để nó ngồi trên đấy nó nhìn thấy mình chạy tán loạn nó cười cho. Mà
nghe tiếng đạn nổ mới sung sướng làm sao. Rú... đoành!, rú... đoành! Đầu
đạn kéo theo một vệt khói dài, vẽ vào khoảng không rồi tan biến đi, tỏa mùi
diêm sinh nồng nặc. Khẩu pháo mà Minh Việt tiếp đạn vẫn khai hỏa chậm
hơn pháo của Xí nghiệp Hai Bảy tháng Bảy. Đạn ở phía ấy bắn lên trời rồi
các pháo thủ ở chỗ Minh Việt mới lấy được phần tử. Các anh trên Thị đội
bảo điều ấy là đương nhiên vì trận địa phòng không bố trí theo kiểu đánh
chặn địch bay từ hướng biển vào. Ụ phòng không Hai Bảy tháng Bảy đặt ở
cửa sông nên sẽ phát hiện ra máy bay địch trước. Mà không chỉ có hai trận
địa pháo phòng không của tự vệ Xí nghiệp và tự vệ Đường phố bắn mà còn
có cả pháo ở chân cầu Lãng Tiên, pháo ở trên núi Cô Hồn, pháo ở đằng sau
nhà Ủy ban, pháo ở khu Thị đội. Pháo to, pháo nhỏ, mười hai ly bảy, RBD,
các loại cối, các loại súng bộ binh... đồng loạt nhả đạn. Nhưng chỉ được vài
loạt đã không còn mục tiêu nữa để mà bắn. Chiếc máy bay lượn một vòng
ngắn ngủi rồi vút ra phía cầu Lãng Tiên và loáng cái đã biến mất làm mọi
người chưng hửng, không ngờ trận đánh diễn ra chỉ có tí tẹo thế. Kẻng báo
yên lại rộ lên. Mọi người đổ ra đường chuyện trò bàn tán sôi nổi, có phần
rôm rả nữa. Thực ra người dân thị trấn đâu có xa lạ gì với những cuộc chiến
“đất đối không” như thế này. Giai đoạn sáu tư, sáu tám thị trấn An Lạc
cũng đã từng là một cái chảo lửa đấy thôi. Chẳng qua dăm năm trở lại đây
người ta quen với sự yên bình rồi. Người lớn thì đã muốn quên còn trẻ em
thì chưa kịp nhớ những gì xảy ra hồi ấy. Bây giờ thoáng chốc tất cả lại hiện
về như ngày nào. Người lớn lập tức nhớ lại những cảnh hãi hùng và nghĩ
ngay đến chuyện phải làm gì để thích ứng với việc chiến tranh đã lại nổ ra
ngay trên đầu mình. Trẻ con thì mở căng đôi mắt âu lo và tự giải thích theo
kiểu của chúng. Chỉ có lứa Minh Việt là sẵn sàng chờ đợi và sẵn sàng
ngẩng mặt lên nhìn trời, mặc dù cũng có đôi chút e dè ban đầu. Bây giờ thì
không còn gì để mà phải e dè nữa. Với một biển lửa giăng sẵn như thế này,
cái tàu bay sắt lơ lửng trên trời kia chẳng có gì đáng phải lo sợ cả. Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.