BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 124

hết chiều ngang bức tranh. Nổi bật lên là hình ảnh một vị dũng tướng đứng
hiên ngang trên đài voi với chín cây tàn rực rỡ. Thấy Minh Việt cứ mải
ngắm bức tranh, chị Vi bảo: “Tranh này dập theo phù điêu trên tường thành
đền Ăng Co Vát đấy. Cái ông đứng trên đài voi là vua Xu-ra-ya-vác-man
hai, người có công lớn với đất nước chị ở thế kỷ mười hai”. Hóa ra chị Vi
là một người rất am hiểu lịch sử. Và chị còn biết hát nữa. Có lần chị hát cho
Minh Việt nghe một bài hát của nước chị bằng hai thứ tiếng. Minh Việt
được chị dạy cho thuộc bài hát đó. Lời của bài hát nghe có vẻ tình tứ mà
hơi ngồ ngộ:

... Chiều nay ngồi trên lưng trâu đi qua ruộng nhà
Với hiệu bàn tay anh báo ngầm em
Sau buổi cỏ chiều
Em ra bờ sông
Nơi mà hai ta bao lần gặp nhau
Bánh trái, trầu cau, thuốc điếu em giấu đưa anh
Ta cùng nhau tắm
Tay nắm bàn tay say sưa chuyện trò
Rồi hẹn hò nhau ta cùng đi múa răm vông
Anh sẽ mang theo
Thốt nốt đầy ve
Vừa một ống tre để em giải mệt
Ôi, cô gái đẹp sao, yêu em bao nhiêu
Hát mừng năm mới tay em bán hoa...
Chị Vi thường hoài niệm về những lễ hội ở một vùng quê nào đó xa lơ

xa lắc trên đất nước chị. Những gì chị còn nhớ đều đã lên màu cổ tích.
Nhưng chị lại rất thích kể về nó. Còn chuyện vì sao chị lại sang đây thì
chẳng bao giờ chị kể? Mỗi khi Minh Việt hỏi về người yêu của chị, chị chỉ
bảo: “Hy sinh rồi”. Có một lần chị buột miệng bảo:

- Anh ấy có đôi mắt buồn như của Việt!
Minh Việt còn nhận ra một điều thú vị nữa ở chị Vi là chị nấu ăn rất

ngon. Có đôi ba lần Minh Việt ăn cơm ở nhà chị. Đó là những lần Minh
Việt đi làm về sớm, anh không muốn về nhà mà rẽ vào xóm Khơ-me chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.