BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 122

Chương 8

C

ho đến một ngày Minh Việt nhận ra người đàn bà ấy là Vi Lay!

Kể từ ngày Minh Việt mất trí nhớ đến khi anh nhận ra được bà Khơ-

me, tức Vi Lay, tức chị Vi tất cả mất bảy tháng hai mươi bốn ngày.

Giám đốc xí nghiệp gạch ngói lại vui vẻ nhận Minh Việt quay trở lại

làm việc. Bố và mợ rất mừng. Mợ làm cỗ cúng tạ tổ tiên, mời cả chị Vi đến
ăn cùng gia đình. Trong khi cả nhà không giấu được vui mừng thì tâm trạng
của Minh Việt những ngày đầu mới ra viện lại khá phức tạp. Anh không
hiểu nổi là tại sao lại có lúc anh không biết mình là ai, không nhớ gì về các
mối quan hệ ruột rà thân thích, không nhận ra được những gì đang xảy ra
xung quanh. Bây giờ anh đã hoàn toàn tỉnh táo, anh thấy mình đã thực sự
trở về với trạng thái bình thường, thì mọi người lại nhìn anh bằng ánh mắt
rất không bình thường. Dường như mọi người còn nghi ngại ở anh điều gì
đó. Có lần thằng cu Đức hỏi anh:

- Anh Việt ơi, khi bị điên anh có đau không?
Mợ nghe thấy thế, mắng hất đi:
- Ai bảo mày anh Việt bị điên? Anh Việt bị ốm, phải đi bệnh viện, bây

giờ khỏi anh ấy về nhà và lại đi làm bình thường. Mày biết gì mà cứ liên
thiên!

Thằng Đức cãi:
- Anh ấy bị làm sao mà ốm?
Mợ bảo:
- Anh ấy làm ở Xí nghiệp bị máy cắt gạch nó cán vào, đứt tay. Mày

không thấy ngón út anh ấy bị mất một ngón kia à? Mày cứ nói linh tinh
nữa, mẹ đánh đấy, nghe chưa?

Thằng Đức vẫn không chịu, cố cãi lại:
- Ai cũng bảo anh ấy thế còn gì? Bà nội còn bảo hay là đằng nhà con

mẹ nó đời trước có người tâm thần? Mẹ cũng có lần bảo với bác Mộc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.