BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 121

Cói cũng không to đen mà hơi dài. Chỉ có nốt ruồi của Cói là không thay
đổi. Cói nhìn Minh Việt hơi ngỡ ngàng một chút rồi reo lên:

- Kìa, Việt, Minh Việt phải không?
Minh Việt tủm tỉm cười nhưng nét mặt tỏ ra thất vọng ngay vì giọng

nói này không phải của Cói. Anh quay lưng, lê những bước chán chường về
phòng bệnh. Nhưng người ngồi trên ghế đá vội đứng dậy chạy đuổi theo
túm lấy tay áo của Minh Việt, lắc lắc:

- Việt, Việt không nhận ra mình à?
Minh Việt vẫn không có một cử chỉ nào tỏ ra có quen biết với người

ấy. Người ấy lại lắc lắc tay Minh Việt, nói một hơi dài:

- Chết thật, mới có mấy năm mà đã quên chị rồi. Chị là Vi Lay đây.

Khơ-me đây mà. Sao Việt lại ở đây? Việt bị bệnh gì? Trông Việt gầy và
xanh quá! Việt ở phòng nào? Người nhà Việt có ai ở đây không? Chị đi
thăm một người bạn bị ốm nhưng người ấy lại ra viện rồi. Chị định ngồi
nghỉ một lúc rồi về. Việt sao thế? Sao Việt chẳng nói năng gì cả? Mà nhìn
mắt của Việt kìa! Sao mắt Việt lạ thế? Chẳng có chút thần sắc nào cả. Việt
không nhận ra chị thật sao?

Người đàn bà ấy sẽ còn quấy rầy Minh Việt nữa nếu không có mợ đến

kịp. Mợ lôi người đàn bà ấy ra chỗ chiếc ghế đá mà bà ta vừa ngồi. Minh
Việt bỏ về phòng. Mợ và người đàn bà lạ lùng ấy ở lại ngồi nói chuyện với
nhau khá lâu. Sau hôm ấy, ngày nào người đàn bà đó cũng vào thăm Minh
Việt.

Cho đến một ngày Minh Việt nhận ra người đàn bà ấy là Vi Lay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.