BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 154

Chương 10

N

gười bạn đầu tiên tìm đến chơi với Minh Việt là họa sĩ Tịnh.

Tịnh để tóc dài, đầu lúc nào cũng sùm sụp cái mũ lưỡi trai bằng vải

dày. Trong chiếc túi may theo kiểu ba lô mà Tịnh mang bên người có thể
tìm thấy cả tỉ thứ, từ dao cạo râu đến mẩu thuốc lá, từ nắm xôi ăn dở đến
mấy bức ký họa trên trang vở học trò xé vội, từ máy ảnh đến cần câu cá, từ
chiếc quần bò rách nham nhở đến tuýp màu thừa, từ chiếc đài con đến lọ
dầu gió, từ chiếc tăm tre đến chai rượu Napôlêông X.O. Tóm lại đó là chiếc
túi của một người thường xuyên “sảy nhà ra thất nghiệp”, thường xuyên đi
bụi, thường xuyên dấn thân vào những đam mê nghệ thuật đầy ngẫu hứng
và thất thường.

Tịnh đưa Minh Việt đến Cô Hồn quán. Quán nằm ngay dưới chân núi,

bày xếp rất trang nhã. Đặc biệt, xung quanh quán có treo rất nhiều tranh.
Cô Hồn quán chuyên về đặc sản rừng. Đây là một trong những quán ăn tư
nhân đầu tiên ở thị trấn An Lạc, chính nó đã góp phần cáo chung ngành
thương nghiệp kiểu cũ, cáo chung những “Cửa hàng ăn uống mậu dịch” nơi
mợ Minh Việt từng công tác suốt mấy chục năm qua. Tịnh hất tay ra hiệu
cho cô tiếp viên nhà hàng tới gần và gọi món rắn. Trong khi cô tiếp viên
chuẩn bị rượu và gọi người làm rắn, Tịnh quay sang nói với Minh Việt:

- Tao không ngờ mày lại tàn tạ đến thế này. Có được hưởng chế độ ưu

đãi gì không?

- Có tiền trợ cấp. Đủ cho con bé ăn sáng thôi.
- Vậy bây giờ mày tính làm gì để sống?
- Tao cũng chưa biết tính cách gì. Thằng Đình bảo nó sẽ lo việc cho

tao. Có thể kiếm được một chân bảo vệ.

- Thôi, đến xưởng của tao mà làm. Cả cái thị trấn này chỉ có mình tao

độc quyền Kẻ vẽ - trang trí. Ngày xưa mày làm gạch gói cũng khéo tay, tao
sẽ bổ túc thêm cho. Đủ nuôi một thân mày với con bé.

- Sao mày lại học nghề họa sĩ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.