BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 152

viên của tôi nữa. Cũng may càng ngày cái nhìn của xã hội đối với những
người vượt biên bỏ đất nước ra đi càng nhẹ nhàng hơn. Bố tôi vẫn công tác
đến khi đủ tuổi thì về hưu. Nhưng ông đau lòng bởi việc ra đi của chị Vân
đã làm hỏng hết mọi dự tính của ông. Đã vậy chị Vân lại trở về trong tư thế
của người thất bại, của một đứa con “bôi tro trát trấu” vào mặt bố mẹ. Giá
chị cứ thế mà đi hẳn sang nước thứ ba thì có lẽ bố tôi đỡ buồn, mẹ tôi đỡ
tủi hơn. Đời thủa nhà ai ái nữ của một chủ tịch thị trấn, xinh đẹp, khôn
ngoan, có ăn có học lại bỏ nhà vượt biên “phản bội tổ quốc”, rồi lại dan
díu với phường trộm cướp, bây giờ về nhà ôm con chờ đến ngày đến tháng
vào trại giam tiếp tế cho chồng thì có nhục không, có đau đớn không, có tủi
phận cho bậc làm cha làm mẹ không?Ấy thế nhưng chị Vân tôi lại chẳng
lấy đó làm điều. Chị vẫn hồn nhiên ca hát, vẫn la cà hết nhà này sang nhà
khác kể về những tháng ngày ở trại, những tính cách có một không hai của
chồng. Rồi chị còn bảo: “Khi nào anh ấy ra trại, anh ấy sẽ làm hẳn một
đám cưới to đón mẹ con cháu về bên Phòng”. Bố tôi đe, mẹ tôi mắng, rằng
như thế là cái giống con nhà không có gia quy gia pháp, rằng lấy thằng
chồng tù mà còn đi khoe với hết cả thiên hạ thì xưa nay có mày là một,
rằng hay hớm gì cái chuyện vượt biên không thành mà cứ hơn hớn kể
chuyện ở trại tị nạn cho hết thảy mọi người nghe, rằng đầu óc chẳng có ý
thức chính trị gì cả, bố đảng viên, anh đảng viên, em đảng viên, lại đang là
cán bộ nhà nước, thế mà cứ tô tô ra miệng những chuyện đi ở, chẳng biết
giữ gìn cho gia đình, cho người thân, ấy là chưa kể cái lý lịch mày khai ở
bên Hồng Kông nhem nhuốc những thứ gì nữa? Chị nghe chửi nhưng vẫn
đâu đóng đấy. Tính khí chị vậy, làm sao mà thay đổi được?

Thế rồi ba năm bốn tháng cũng trôi cái vèo. Anh chàng tướng cướp

của chị Vân tôi được miễn tố tội trốn trại nên chỉ phải bóc lịch có từng ấy
thôi. Anh ra trại hôm trước thì hôm sau dẫn đầu một đoàn bảy thanh niên
trẻ trung, khỏe mạnh, bê bảy mâm quả phủ vải đỏ sang nhà tôi xin hỏi cưới
chị Vân.

Bố tôi cấm cửa không cho mang quả vào nhà. Ông bảo: “Tao cho

không mày, cứ đón hai mẹ con nó về, bày trò làm gì cho thiên hạ người ta
cười cho”. Anh chàng tướng cướp của chị Vân tôi bảo: “Nhưng Vân chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.