BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 59

Ông Thánh Tê-pha-nô
Ông Thánh Lô-ren-xô
Ông Thánh Vi-xen-tê...
Các Thánh Đồng trinh cùng các Thánh Thủ tiết
Các Thánh Nam cùng các Thánh Nữ
Chúa hằng có lòng lành
Chúa tha tội chúng con
...
Bài kinh cứ thế kéo dài vô cùng vô tận. Tôi đã được thụ lĩnh một bí

tích, tức đã nhận được dấu hiệu khả giác, linh hồn đã được thông ban ân
sủng vô hình và thánh hóa nội tâm. Bây giờ lại hàng ngày được tráng rửa
tâm hồn bằng những bài Kinh sáng, Kinh tối, Kinh chủ nhật, Kinh nguyện,
Kinh cầu, Kinh dâng lễ dọn mình của bà. Chả biết Chúa thật có trên đời
này không, chỉ biết lòng tôi luôn trống rỗng, niềm tin chưa kịp đến và ở lại
thì đã bị đẩy bật ra khỏi đạo rồi. Cái hôm mẹ bế tôi xuống tàu ở cầu cảng số
ba là buổi cuối cùng tôi được nghe những câu kinh từ miệng bà. Cũng là
buổi cuối cùng tôi được cha Phăng bế ẵm và hôn những cái hôn nồng ấm
lên hai bên má.

Khi mẹ bế tôi giơ lên thật cao, miệng không ngừng gọi to: Nguyên

Bình! Nguyên Bình! đã làm một người đứng gần đó giật mình. Đó là một
ngườiđàn ông đứng cùng mặt boong với mẹ. Ông ta mặc đồ ka ki vàng, đeo
thắt lưng to bản, chân đi giày da đen bóng, đầu đội mũ lưỡi trai mềm, bao
súng để trễ trước bụng. Ông ta là lính liên hiệp, đeo lon trung sĩ. Người đàn
ông ấy tiến đến sát bên mẹ tôi và hỏi:

- Chị biết anh ta à?
Mẹ tôi giật mình nhìn sang người đàn ông lạ, miệng bỗng trở nên lắp

bắp:

- Vâng... à không... à vâng. Nhưng sao ạ?
- Tôi là người quen của anh ấy. Nhưng tôi rất lạ là không hiểu sao anh

ấy không chịu nhận ra tôi. Tôi đã tự hỏi không lẽ trí nhớ của anh ấy đã suy
giảm? Hay là anh ấy sợ điều gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.