BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 60

Mẹ bỗng òa lên khóc. Hình như nỗi tủi thân của mẹ được người đàn

ông kia khơi nguồn cho tuôn chảy, cứ thế trào ra, nức lên thành tiếng khóc
không sao nín lại được. Người lính thất trận có vẻ lúng túng trước những
giọt nước mắt của mẹ tôi, ông ta bảo:

- Thôi, chị đừng khóc nữa. Chị là thế nào với anh ấy?
Điều mà mẹ tôi giữ kín suốt bấy nhiêu ngày qua giây phút này bỗng

được xổ hết ra, thật thà và ai oán. Có thể anh lính thua trận kia có khuôn
mặt chân thành quá, cũng có thể vì anh ta cũng đang tâm trạng như mẹ,
buồn, giận, nghi hoặc, bất nhẫn nên mẹ dốc hết những điều sâu kín trong
lòng ra chăng? Mẹ bảo:

- Em khổ lắm bác ơi. Anh ấy là bố thằng bé này đây. Đận đánh nhau

năm kia bác còn nhớ không? Em gặp anh ấy chạy lạc vào núi Cô Hồn. Rồi
em mang thai thằng này. Em tưởng anh ấy sẽ về nhận hai mẹ con em. Ai
ngờ anh ấy hờ hững như người dưng. Lại bảo em nhìn lầm người. Lầm làm
sao được! Đúng tên, đúng hình ấy, vóc ấy, mặt ấy lại bảo không đúng người
là sao? Em biết làm thế nào bây giờ hả bác? Chúng em mà đi lần này biết
đến bao giờ mới quay trở lại được? Chẳng lẽ để thằng bé không được nhận
bố? Thực sự thì anh ấy là người thế nào? Bác là bạn của anh ấy, bác có hiểu
anh ấy là người thế nào không?

Người đàn ông mặc đồ lính trận ngồi bệt xuống mặt boong, tay cầm

chiếc mũ vải để kẹp giữa hai đùi, chân hơi duỗi, mũi giày ghếch lên. Ông ta
bảo:

- Tôi và anh ấy đã từng cùng học, cùng chơi với nhau. Tôi nợ anh ấy

cái mạng sống này. Chúng tôi không thể đi chung với nhau một con đường
nhưng tôi vẫn coi anh ấy là bạn. Chẳng hiểu sao anh ấy lại không nhận tôi
nữa.

Mẹ hỏi:
- Đã bao lâu rồi bác không gặp anh ấy?
Người đàn ông bảo:
- Gần chục năm.
Mẹ bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.