BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 62

thấy chiếc dây này anh ấy sẽ nhớ ra tôi. Tôi là Thành, Tuấn Thành. Nào để
tôi đỡ chị lên.

Mẹ trèo lên thành tàu rồi bước lên bờ. Người đàn ông chờ sẵn bế tôi

trao cho mẹ. Mẹ ôm tôi, cứ thế chạy về phía có tấm dù che tạm ở đầu cầu
cảng số Ba. Mẹ hỏi một câu gì đó với người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Người này quay ra bảo:

- Anh Nguyên Bình đang ở trong khu nhà hai tầng kia, chị vào đó mà

tìm.

Theo tay chỉ thì người mà mẹ tôi muốn tìm đang có mặt ở đâu đó

trong khu nhà quét ve màu vàng ẩn sau rặng phi lao phía đầu cầu cảng số
Một. Mẹ đi như chạy về phía khu nhà ấy. Đằng sau mẹ bỗng hàng loạt âm
thanh chói gắt rú lên inh ỏi, trên nóc những con tàu những cột khói phụt ra,
quẩn vào nền trời đang tắt nắng. Hình như có tiếng thét gọi mẹ và tôi. Đúng
rồi, tiếng gọi lạc giọng của bà! Bà đã dứt ra khỏi bài kinh cầu của mình và
đang hốt hoảng tìm kiếm mẹ con tôi trên các mặt boong. Mẹ vẫn đi như
chạy. Có một niềm hy vọng đang lớn dần lên trong mẹ. Nhưng những
người lính gác đã không cho mẹ bước chân vào ngôi nhà hai tầng quét ve
màu vàng. Họ bảo:

- Đây là khu quân sự, nhà chị tìm ai mà vào đây? Dân di cư tập trung

ở phía đằng kia cơ mà?

Mẹ nói trong hơi thở hổn hển:
- Xin các anh cho tôi gặp anh Nguyên Bình. Anh ấy cũng là nhà binh

như các anh. Mấy anh ở cầu cảng bảo anh ấy đang ở đây - À, họ vừa lên xe
về rồi - Những người lính gác bảo với mẹ vậy - Chị là vợ anh ấy à?

- Vâng, tôi rất cần gặp anh ấy - Mẹ đáp vội vã.
- Thế thì chị cứ ở đây chờ, chỉ tí nữa thôi lại có chuyến xe chạy về tỉnh

đấy. Tưởng chị là dân di cư?

- Không, không, tôi đi tiễn người nhà thôi - Mẹ bỗng trở nên hoạt bát,

nói năng trôi chảy hơn và không còn thở hổn hển nữa.

Đúng là lại có xe chạy về tỉnh thật. Chiều tối hôm đó mẹ con tôi có

mặt ở trước trụ sở Ủy ban quân quản. Vắng tanh vắng ngắt. Đứng chờ mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.