BÊN DÒNG SẦU DIỆN - Trang 79

Vợ bố hỏi:
- Sao ngày mới tiếp quản anh không nhận mẹ thằng Việt?
Bố bảo:
- Không thể tin nổi chuyện đó xảy ra làm sao dám nhận? Anh Mộc lại

đang giới thiệu mình cho tôi. Những ngày ấy tôi chỉ nghĩ đến mình thôi. Tôi
cứ nghĩ chắc đó là con của người khác, ai có thể ngờ được chỉ một đêm bên
chân núi...

Vợ bố bảo:
- Thế ra anh cũng khốn nạn lắm đấy nhá!
Bố im lặng một lúc rồi bảo:
- Hoàn cảnh nó thế.
Vợ bố bảo:
- Hoàn cảnh gì? Không có người ta thì anh chết rồi.
Bố bảo:
- Đấy là chuyện khác”.
Sau buổi chuyện ấy được một tuần thì bố không đi làm theo hướng

Tòa Sứ cũ nữa mà đạp về hướng bến đò Lãng Tiên. Minh Việt được cắp
sách tới trường, nhưng ngày nào cũng hai ba lần đảo qua chỗ mợ làm xem
có gì thì mang về cho bà nội. Cửa hàng ăn uống mậu dịch không nằm ở phố
Tứ Phủ nữa mà chuyển về Ngã Năm. Cả thị trấn An Lạc mới có một cửa
hàng ăn uống quốc doanh như thế. Hai tầng. Nhà ngang, dãy dọc. Có
xưởng kem. Có xưởng bánh kẹo. Có khu lò mổ. To lắm, đàng hoàng lắm,
lịch sự lắm, văn minh lắm. Bất kỳ đứa trẻ nào đã từng đi học đến đấy cũng
lẩm nhẩm đọc dòng chữ Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi kẻ to, choán
cả bức tường tầng một. Đó là tổng hành dinh của ngành thương nghiệp thị
trấn, là đơn vị lá cờ đầu trong nhiều năm liền. Bây giờ Minh Việt mới hiểu
cái cặp lồng mợ vẫn mang theo ích lợi thế nào. Trong đó có đủ các thứ sơn
hào hải vị. Tôm chiên, mực xào, cá rán, thịt kho tàu, trứng muối, lạp
xường. Lại cả kem, chè đỗ đen, bánh bích qui, kẹo lạc. Rồi bánh ga tô, thịt
hộp, nước hoa quả... Ở cửa hàng ăn uống mậu dịch của mợ có thứ gì là mợ
có phần thứ đó. Khi thì mợ đáo xe qua nhà, trút vội những thứ trong cặp
lồng ra, khi thì chờ Minh Việt qua đưa cặp lồng cho Minh Việt xách về sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.