BÊN ĐƯỜNG BIÊN GIỚI - Trang 30

Nguyễn Trường Sơn

Bên đường biên giới

Chương 5

Mặt trời đã lên cao. Chiếc lều của Khôi Việt, nằm im lìm bên bìa rừng,
giữa đám cỏ cây, và dưới vòm trời xanh bát ngát, như còn đang say ngủ.

Khôi, Việt đang còn ngủ thật. Họ ngủ mê mệt, li bì không còn biết trời đất
nào cả.

Mãi tới 9 giờ Việt mới giật mình tỉnh giấc. Anh vuôn vai ngáp tưởng muốn
sái quai hàm, thầm bảo :
- Mình phải ngủ liền ba đêm nữa mới đã !
Nghe bạn ngáp, Khôi cũng nhỏm dậy. Còn dụi mắt, Khôi đã hỏi :
- Thế nào ? Mình phải làm gì bây giờ ?
Việt ngơ ngác hỏi lại :
- Làm gì ?
- Cậu quên những chuyện xảy ra hồi đêm rồi à ? Cậu nhớ lúc tụi mình đã
khuân những bao hàng xếp trên miệng hầm ném ra chỗ khác, làm đảo lộn
lung tung cả. Như vậy họ thấy ngay là tụi mình đã tới đó…
Việt ngẫm nghĩ rồi đưa ý kiến :
- Theo tớ thì tụi mình nên đi báo ngay cho nha thương chánh hoặc đồn cảnh
sát biết. Tớ thấy vụ này có vẻ quan trọng vì đụng nhầm vào bọn người buôn
lậu là hạng người dám liều lắm. Nếu họ biết được là tụi mình đã khám phá
ra chỗ họ giấu hàng tất họ không tha mình đâu…
- Thế còn người đội thương chánh, mà chúng mình thấy họ vác ra khỏi lô-
cốt đêm qua thì cậu tính sao ? Chẳng lẽ để mặc ông ta ?
- Chúng mình đi báo rồi để đồng đội của ông ta lo… Như đêm qua thì
chúng mình có làm được gì cho ông ấy ?
Khôi im lặng suy nghĩ, rồi ngửng đầu bảo bạn :
- Đồng ý là đêm qua tụi mình không làm gì được, vì sau khi tìm được lối
thoát tụi mình mệt quá. Nhưng bây giờ khoẻ rồi tụi mình có thể tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.