của mình đêm nay đã. Nếu phải nghỉ lại ở đây, gần căn nhà của gã đàn ông
kỳ dị kia với lũ chó dữ tợn của gã, tớ thấy không yên tâm chút nào…
- Tại sao ? Cậu sợ gì ?
- Tớ đâu có sợ, nhưng mà…
- Dù sao, để đề phòng chúng mình cứ thủ sẵn mỗi đứa một cái gậy. Như
vậy yên trí hơn…
- Cũng chưa lấy gì làm chắc đâu. Đối với giống chó ấy, khi tấn công nó
lanh hơn mình nhiều. Bất thần nó hãy “đợp” cho mình một cú đã.
Khôi không trả lời bạn, lặng lẽ vượt lên tiến vào con đường mòn lởm chởm
những sỏi đá, bò theo triền núi Việt khó nhọc theo sau, chân bước chập
choạng, hơi thở hổn hển và mồ hôi ướt đẫm áo.
Cả hai lọt vào một cánh rừng âm u rậm rạp.
Đôi bạn kẻ trước người sau, có cảm tưởng như đang tiến sâu vào một
đường hầm. Không khí ẩm thấp, nồng nặc mùi cây, cỏ.
Việt vừa thở vừa hỏi :
- Tụi mình dựng lều ở đâu đây, Khôi ?
- Cố gắng lên chút nữa ! Trời mới về chiều, chúng mình còn đủ thì giờ
kiếm chỗ dựng lều trước khi trời tối.
Khôi chợt reo lên mừng rỡ :
- Ồ, đây rồi, tụi mình có thể nghỉ lại chỗ này được.
Quả nhiên, con đường mòn đưa đôi bạn ra một khoảng rừng trống. Việt thở
phào nhẹ nhõm khi thấy lại nền trời xanh thẫm đang ngả dần sang màu tím
của hoàng hôn.
Chỗ này cây cối thưa thớt vì là bìa rừng; một thảm cỏ mịn thoai thoải giữa
hai cây gõ mọc cách nhau chừng mươi thước. Đứng đây nhìn xuống thấy rõ
lòng thung lũng của dãy núi phía trước, vài làn khói lam vương nhẹ trên
mái nhà của thôn xóm phía xa xa, và ngôi chùa đứng biệt lập nơi sườn núi,
ngọn bảo tháp vươn mình khỏi lùm cây, vẳng đưa tiếng chuông ngân nga
lan nhẹ trong gió chiều.
Khôi đưa mắt nhìn bức tranh tuyệt tác của thiên nhiên xoa tay mãn nguyện
:
- Đẹp quá ! Chúng mình cắm trại ở đây thôi…