BẾN HẸN - Trang 72

- Gần bảy giờ tối rồi. Chắc Wade đang đợi chúng ta - Anh lấy tờ hoá đơn

trả tiền mà chị bồi bàn đã để trên bàn rồi bước ra khỏi buồng ăn.

Bố anh vội lấy khăn lau miệng và cũng đứng dậy theo.

- Anh đậu xe ở đâu, Cody? - ông hỏi, vừa lịch sự giúp Shannon bước ra

khỏi bàn ăn.

- Bên kia đường, trước mặt khách sạn, gần xe của bố - Cody đáp rồi lấy

ví trả tiền.

- Tốt. Tôi sẽ đi với anh và Shannon. Khi anh lái xe đưa cô về khách sạn

lại, tôi sẽ lấy xe cũng được. Đi một chiếc cho đỡ tốn xăng. - Noah nói,vẻ
sung sướng vì giải pháp của ông vừa hợp lý lại vừa thực tế. Cody không
phản đối, nhưng Shannon thở dài trong lòng. Cô bắt đầu cảm thấy bực tức
ông già này, vì ông cứ bám riết bên hông hai người.

Sau khi rời khỏi quán ăn, họ đi lui về khách sạn, rồi băng qua đường, đến

chỗ Cody đậu xe. Trong khu vực buôn bán ở Anchorage, nhà ở được sơn
quét sạch sẽ nằm chen lẫn với các toà nhà buôn bán, nhưng anh lái xe thẳng
đến khu vực nhà ở nhìn ra Vịnh. Anh rẽ vào một con đường nhỏ, và đây là
hẻm cụt, nhà cửa trong hẻm đều là nhà hai tầng mộc mạc, xà gỗ to tướng
nặng nề và các bên đều đóng ván sẫm màu. Anh đậu xe trên đường xe dành
riêng của một ngôi nhà, rồi tắt máy.

- Ngôi nhà đẹp quá! - Shannon thốt lên.

Khi Cody mở cửa xe, anh nhìn cô, cười nửa miệng:

- Không phải mọi người ở Alaska đều sống trong chòi cây hay trong lều

tuyết.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi anh trêu chọc cô trở lại về những định kiến

của cô về Alaska. Anh rất lơ đãng từ khi họ ăn tối. Cô đã phân vân tự hỏi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.